1
Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật vẻ đẹp của ta, đã tự nguyện tô mặt mình đen sạm, tới nơi chỉ còn một đôi mắt trắng tinh đảo qua đảo lại.
"Ơ, lang quân kia sao lạ mặt thế."
Giữa rừng trúc xanh rờn, khúc thủy lưu bồng bềnh.
Ta đưa ánh mắt về phía nhóm thiếu niên tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ ở giữa.
Đám đông gọi nhau, đều xưng "Thôi tiểu lang."
"Hắn chính là công tử họ Thôi?"
Kẻ đó diện mạo thanh tú, khuôn mặt thon dài, vẫn còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.
Trong Đại Yến, Thôi gia tuy không phải đại thế gia nhưng cũng không tầm thường.
Huống hồ, tuy là con thứ nuôi dưới danh nghĩa chính thất mẫu, Thôi tiểu lang cũng chỉ là thứ tử.
Thế là, ta có thể ra tay được rồi.
Ta ra hiệu cho Tiểu Mai, đang định hành động thì bỗng nhiên đám đông tĩnh lặng, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau ta.
Gió rít qua trúc, người quý phái đang đến.
Ta vội kéo Tiểu Mai lùi về con đường nhỏ, sau lưng nghe tiếng guốc gỗ bước trên nền đá, dừng lại trước chiếc chiếu tre.
Trong ánh bình minh sáng trong, người đến tựa như tuyết ở núi Cô Xạ, tưởng chừng nắng thêm một chút là sẽ tan biến.
Hai thị nữ bên cạnh nhẹ nhàng cởi guốc gỗ cho người quý phái, đi trên đôi vớ mỏng nhẹ nhàng bước tới, trên chiếu trúc vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, thanh thoát mà tao nhã.
Chỉ thấy Thôi tiểu lang vượt qua đám đông, mặt mày đầy vẻ kính cẩn: "Biểu ca."
2
Nói rằng tất cả lang quân trong thành đều từng nhận khăn của ta, đương nhiên là không thể.
Ít nhất cũng có một người ta vạn vạn không dám đụng vào.
Đó chính là đích tử nhà họ Vương – Vương Ngọc.
Họ Vương là gia tộc đứng đầu, ngay cả con thứ cũng không phải hạng nữ tử tầm thường như ta có thể mong bám vào, huống hồ vị này lại nổi tiếng thanh cao, có mẫu thân là trưởng công chúa.
Thế nên, ta và Tiểu Mai nấp dưới bóng trúc, chỉ dám trân trân nhìn Vương Ngọc trò chuyện với Thôi tiểu lang một hồi lâu, đến khi mọi người đã tản vào rừng trúc, Thôi tiểu lang mới chia tay Vương Ngọc, rồi đi sâu vào bên trong.
Chờ cơ hội, ta dẫn theo Tiểu Mai đi đường tắt, rồi ném khăn vào con đường mà hắn nhất định phải qua.
Sau đó, ta từ tốn bước đi.
Chẳng bao lâu, phía sau vang lên tiếng chân đuổi theo gấp gáp: "Nữ lang, nàng rơi khăn rồi!"
Ta mỉm cười đầy ý tứ, quay đầu lại.
Vai phải thẳng, mày phải dãn, khóe môi khẽ cười nhẹ nhàng, mỗi góc nhìn đều phải hoàn mỹ vô khuyết.
Trong mắt đối phương, ta thấy một thiếu nữ dịu dàng, dung nhan mỹ lệ.
Y phục như khói sương bao phủ lấy thân hình mềm mại như hoa mới hé nụ, càng tôn thêm nét thanh tú mảnh mai, tựa hoa ngọc khắp biển, thuyền nhẹ giữa sóng tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!