Chương 50: (Vô Đề)

Bình thường, khi ngồi trên xe lăn, tiên sinh cũng không phải bộ dạng gầy yếu như vậy, y phục bình thường mà tiên sinh mặc, lúc này lại rộng quá mức. Bộc Dương ôm lấy Vệ Tú, Vệ Tú liền vùi đầu vào trong lòng nàng, không giãy dụa, cũng không lên tiếng, lộ ra vẻ hững hờ, bài xích.

Bộc Dương mím môi, cúi đầu nhìn nàng. Từ trước tới nay, tiên sinh luôn luôn cẩn thận, nàng cũng rất để ý khuyết điểm của mình nên chắc chắn sẽ không bao giờ vô ý té ngã.

Trong mắt Bộc Dương chợt lóe lên một tia tức giận, nếu nàng không yên lòng khi nghe nói tâm trạng tiên sinh không tốt khi từ bên ngoài trở về phủ nên đến xem, nếu nàng không đứng lưỡng lự đứng trước cửa phòng tiên sinh nên nghe được tiếng động kì lạ trong phòng.

Có phải tất cả người ở đây sẽ để mặc cho một mình trong phòng, không một ai để dựa vào, chỉ có thể một mình giãy dụa trên đất?

Thân thể tiên sinh mềm mại, trên người lại có mùi thơm nhàn nhạt, tự nhiên của trúc. Tiên sinh nhắm chặt mắt tỏ vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng Bộc Dương lại cảm giác được bên dưới vỏ bọc lạnh lùng đó, nàng ấy rất yếu ớt.

Vệ Tú giống như là đang trốn trong sương mù, nhốt bản thân vào một vùng cấm địa để chặn nàng lại bên ngoài. Cho dù nàng cố gắng như thế nào thì Vệ Tú cũng không hề bị thuyết phục, giữ vừng vị trí mưu thần của mình, dường như là nàng vĩnh viễn không thể chạm tới tim của nàng ấy.

Nhưng mỗi khi nàng cảm thấy chán nản vì sự cự tuyệt của Vệ Tú, vì sự lạnh lùng của nàng ấy mà thương tâm thì nàng lại nhớ tới giấc mộng kia. Trong mộng, tiên sinh rút kiếm tự vẫn trên tường thành. Cho dù là chán nản, thương tâm thì cũng không bằng được sự sợ hãi trong chớp mắt đó.

Cho dù như thế nào thì nàng cũng không muốn để chuyện như vậy phát sinh.

Đặt Vệ Tú ngồi lại trên giường, Bộc Dương ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng.

Tiên sinh.

Vệ Tú quay đầu đi, không muốn trả lời.

Bộc Dương trầm mặc. Đáng lý hiện tại nàng nên tránh đi để không gây phiền lòng cho tiên sinh nhưng nàng không yên lòng để nàng ấy một mình.

"Vừa rồi ta ở bên ngoài nghe được tiếng động lạ, mà đám người A Dung lại chỉ đừng ngoài cửa không vào, có lẽ là quy định của tiên sinh. Tiên sinh cai quản hạ nhân nghiêm khắc, bọn họ không dám làm trái ý tiên sinh, đó là điều tốt. Nhưng mà nếu tiên sinh xảy ra chuyện gì trong phòng thì sao?

Nếu tình hình hôm nay tiếp diễn ... "

Vệ Tú đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, Bộc Dương lập tức dừng lại lời đang định nói. Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng, xa cách của tiên sinh, trong lòng dâng lên đau khổ, bi thương.

Trong nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy những gì nàng bỏ ra đều là uổng công.

Đối với tiên sinh mà nói, có lẽ sự quan tâm của nàng cũng chỉ là dư thừa. Bộc Dương cúi đầu, trầm giọng.

"Xem ra, là ta lo chuyện bao đồng."

Vệ Tú quay đầu đi, gạt bỏ tình yêu và lo lắng của nàng, giống như là tình cảm của Bộc Dương không đáng một xu.

Tuy Bộc Dương thích nàng nhưng cũng không hèn mọn đến mức bị từ chối như vậy lại vẫn còn cố chấp ở lại. Nàng đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Vệ Tú chợt tỉnh ngộ.

Chuyến đi tới nhà Trần Độ không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất nàng cũng biết được, trong kinh thành này, không phải không có ai nhớ đến bộ dạng của huynh trưởng nàng. Như vậy thì sau này khi làm việc nàng cần phải cẩn thận hơn, hơn nữa, không thể lại tìm kiếm đồng minh bên ngoài.

Nàng chỉ có thể tự mình hoàn thành chuyện này.

Tình yêu có quá nhiều ẩn số nhưng lại khiến cho người khác trầm mê trong đó. Nàng sống trên đời này chỉ là sống tạm, cũng không có gì là không thể mất. Nếu công chúa đã có tình cảm với nàng thì sao lại không lợi dụng nó?

Chỉ cần công chúa vẫn một mực nghe theo nàng, thì nàng lại càng nắm chắc thành công.

Nàng không thể thua.

Tay Bộc Dương đột nhiên bị nắm lại. Nàng dừng bước, trong lòng có chút tức giận.

Đây là có ý gì? Vừa rồi tùy ý giẫm đạt tình cảm của nàng, lạnh lùng không nói với nàng một chữ, lúc này lại muốn giữ nàng lại. Bộc Dương cũng là người có lòng tự tôn cao, từ trước tới nay nàng chưa từng chịu ủy khuất.

Cho dù là khoảng khắc cái chết cận kề trong kiếp trước, nàng vẫn mang thái độ bễ nghễ chúng sinh, không bao giờ khuất phục. nàng thích Vệ Tú, cũng trân trọng, đau lòng thay cho nàng ấy nhưng không có nghĩa là nàng ấy có để trêu đùa nàng không có giới hạn.

Nàng thích Vệ Tú, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!