Chương 41: (Vô Đề)

Chuyến này đi, cả một đêm công chúa cũng chưa về.

Đêm xuân trầm lặng, cái lạnh thấm dần vào người.

Vệ Tú ngồi dưới mái hiên, bọc người bằng áo choàng, cảm giác nắm chắc phần thắng hiện lên trong mắt nàng. Công chúa đi lâu không về, có lẽ đêm nay sẽ ở lại trong cung, thời điểm này là lúc thích hợp nhất để trình lên Dời Nhung Luận.

Chỉ là, cuộc sông yên bình của nàng cũng sẽ bị phá vỡ rồi. Vệ Tú khẽ thở dài, quay đầu đẩy xe lăn đi về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Bộc Dương trở về phủ.

Sáng sớm, Vệ Tú đã ở trong đình chờ nàng, thấy bóng dáng của người mặc một thân cung trang màu xanh của nước xuất hiện ở cửa, ánh mắt sâu thẳm của nàng hơi khựng lại một chút rồi chuyển thành trong sáng, rõ ràng.

Ánh mắt Bộc Dương tràn đầy sự vui mừng, thấy Vệ Tú đang chờ mình, chân mày nàng khẽ cong lên, tặng cho nàng ấy một nụ cười.

"Ta có tin tốt, tiên sinh muốn nghe không?"

Vệ Tú không vội trả lời mà lại sai hạ nhân dọn chỗ ngồi, hỏi lại.

"Thời gian còn sớm, điện hạ đã dùng qua bữa sáng chưa?"

Tiên sinh thật biết chăm sóc người khác. Bộc Dương cảm thấy ấm áp, giọng nói vô thức hạ thấp xuống, nhẹ giọng trả lời.

"Đã ăn ở trong cung rồi."

Nàng vừa nói vừa ngồi xuống chỗ được hạ nhân dọn ra, nói lại toàn bộ sự việc đêm qua

"Phụ hoàng xem hết bài luận của tiên sinh lập tức vỗ bàn tán thưởng, là tác phẩm tuyệt thế."

Với tình hình hiện tại thì bài luận này đúng là đáng được xưng 'tuyệt thế'. Vệ Tú rụt rè cười một tiếng.

Như vậy thì tốt.

Chuyện này thành công, Bộc Dương rất là vui vẻ, thấy Vệ Tú tựa lưng vào xe lăn, đôi mắt có một vầng đen mờ nhạt thì biết là đêm qua tiên sinh ngủ không yên giấc, có lẽ là lo lắng chuyện này.

Ý cười trong mắt Bộc Dương cũng từ từ biến mất, lo lắng nói.

"Chỉ sợ từ nay về sau, những ngày thanh tịnh của tiên sinh cũng không còn nữa." Người tài năng như vậy, ai mà không muốn tranh giành để chào mời chứ? Chỉ nói riêng Hoàng đế, hôm qua cũng hiện lên ánh mắt tham lam, dường như muốn lập tức triệu kiến.

May có Bộc Dương khuyên bảo mới miễn cưỡng dừng tay nhưng cũng không tới ba hay năm ngày đâu. Sức khỏe tiên sinh không tốt, không thể quá mệt nhọc.

Bộc Dương nghĩ vậy thì lên tiếng.

"Ta thay tiên sinh cản lại, cũng có thể ngăn lại một phần, còn lại sợ cũng khó mà cản nổi."

Nếu là ẩn sĩ thì không sao, nhưng một bài Dời Nhung Luận vừa xuất hiện đã thể hiện rõ ràng là Vệ Tú cũng muốn thể hiện bản thân của mình. Những người thưởng thức tài năng của nàng, ai lại để yên?

"Điện hạ không cần lo lắng. Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vốn là muốn tận lực phò tá điện hạ thì làm sao có thể để bản thân thanh tịnh được?" Vệ Tú cười nhẹ, dịu dàng khuyên nhủ Bộc Dương.

Bộc Dương có chút vui vẻ khi Vệ Tú đặt nàng ở vị tri chủ công, lại đau lòng khi nàng miễn cưỡng bản thân mình, chỉ là hiện tại cũng không có biện pháp khác. Bộc Dương lo lắng nhìn Vệ Tú, sau đó lại nghĩ tới một ý tưởng rất tốt.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Bộc Dương nhẹ nhàng như nước nhìn Vệ Tú khiến nàng hơi nhíu mày, trong lòng sinh ra cảnh giác, nàng có cảm giác công chúa sẽ lại nói những lời không biết xấu hổ.

Quả nhiên là Bộc Dương lại nêu ra ý kiến tự mình cho là tốt.

"Không thì tiên sinh lấy ta làm thê tử. Ta luôn giữ bản thân ở phía trung lập, cả triều đình đều biết, Phò mã của ta từ chối lời mời của mọi người cũng là chuyện đương nhiên, có lẽ không ít người sẽ tự động biết khó mà lui."

Vệ Tú cố nén xúc động muốn che mặt mình, tuy là rất tức giận nhưng vẫn phải giữ vững sự khoan dung mà mỉm cười, dùng lời thành khẩn nói với Bộc Dương.

"Công chúa không cần tự làm khó bản thân như vậy, Tú tự có phương pháp đánh lui quân địch."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!