Chuyến đi Vệ phủ lần này thu hoạch được rất nhiều điều.
Bộc Dương trở lại trong phủ, lập tức đến sân của Vệ Tú.
Vệ Tú trước giờ vẫn chỉ ở trong nhà, không có việc gì thì rất ít khi ra ngoài. Lúc Bộc Dương tới, Vệ Tú đang ở trong viện của mình, đang đọc sách.
Gió thu thổi qua, có tiếng quạ kêu, khung cảnh mùa thu nhìn thật hiu quạnh. Vệ Tú như một vệt màu sắc duy nhất trong bức tranh đó. Nàng hơi gầy, ngồi một mình một chỗ, chăm chú đọc sách, khi nghe ngoài cửa có tiếng vang thì mới nghiêng đầu nhìn qua.
Đôi mắt sáng ngời, trong suốt yên ổn nhìn Bộc Dương, bình thản không hấp tấp, không kiêu ngạo không nông nỗi, luôn luôn một dạng tâm bình khí hòa.
Bộc Dương cảm thấy sự tức giận không tên lúc ở Vệ phủ một lần nữa lại tràn lên, hơn nữa còn có một cảm giác khiến nàng rối rắm hơn, là đau lòng.
Phất tay để hạ nhân ở bên ngoài viện chờ, Bộc Dương một mình tiến vào trong. Vệ Tú nhìn nàng tới gần, hơi mỉm cười, đóng sách lại để qua một bên, khom người hành lễ.
Điện hạ.
"Tiên sinh không cần đa lễ." Bộc Dương vừa lên tiếng, giọng nói theo phản xạ nhẹ giọng lại một chút.
Bộc Dương vừa dứt lời đã thấy một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng nàng, khiến nàng khẽ run lên. Lại thấy Vệ Tú tuy đã mặc thêm áo nhưng lại vì gió thu thổi qua mà hai má hơi hồng, chân mày Bộc Dương nhíu chặt.
"Sao tiên sinh lại ngồi trong vườn? Ngồi đây hứng gió không lạnh sao?" Nàng vừa nói vừa tiến lên đẩy xe lăn của Vệ Tú vào phòng.
Nàng ân cần lại tình cảm, không lời nào có thể miêu tả được. Vệ Tú hai tay để trên tay vịn, cười nói.
"Không cần làm vậy! Ta cũng không phải kẻ yếu đuối." Nói thì nói như vậy nhưng Vệ Tú cũng không có ngăn cản Bộc Dương.
Tới cuối thu thì khí trời mát mẻ cũng dần chuyển lạnh, hơi lạnh thấm dần vào da thịt. Gió thổi qua không phải quá lạnh nhưng không khí trong phòng thì lại hơi lành lạnh, không có một chút ấm áp. Thời tiết này với công chúa thì không sao nhưng thân thể tiên sinh không tốt, không thể chịu lạnh.
Bộc Dương thấy bên cạnh có một tấm chăn bông thì tới lấy rồi khoát trên chân Vệ Tú.
Bộc Dương cẩn thận như vậy, hơi thở Vệ Tú hơi chậm lại một chút, chỉ một chút, sắc mặt của nàng cũng lập tức trở lại như thường, tự mình giữ lấy góc chăn, quấn lại kĩ hơn chút nữa.
"Trời càng lúc càng lạnh, chỗ tiên sinh nên đốt chậu than lên đi." Bộc Dương vẫn không an tâm.
Nghe theo điện hạ. Vệ Tú đáp ứng. Những việc nhỏ này không cần phải làm trái ý của điện hạ khiến người không vui, nàng phất tay cho A Dung đi đốt một chậu than mang tới.
Bộc Dương thấy nàng nghe lời, không phải kiểu bằng mặt không bằng lòng, trong lòng cũng yên tâm.
"Đã nhiều ngày không gặp điện hạ, điện hạ đang bận sao?" A Dung vừa đi, Vệ Tú thuận miệng hỏi.
Bộc Dương nghe nàng nói vậy thì có chút không được tự nhiên, nàng bận rộn mấy ngày nay là vì xác nhận thân phận của Vệ Tú.
Nghĩ đến việc mình nghi ngờ Vệ Tú, Bộc Dương trong lòng có áy náy, qua loa đáp lời.
"Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần quan tâm."
Nghe nàng nói như vậy, Vệ Tú vẫn không thoải mái mà ngược lại càng nghiêm túc hơn.
"Nếu điện hạ có việc không thể giải quyết, không ngại có thể nói với ta, ta theo điện hạ vào kinh là vì điện hạ phân ưu."
Lời nói của nàng thành khẩn khiến Bộc Dương vốn chỉ là hơi áy náy hiện tại cảm giác áy náy lại nhiều hơn bảy phần. Là nàng mời tiên sinh vào kinh, tiên sinh cũng không quên nhiệm vụ là giúp nàng giải quyết mọi chuyện, mà nàng thì lại nghi ngờ tiên sinh có dụng ý khác.
Bộc Dương hơi mất tự nhiên nhưng cuối cùng cũng kiềm lại được. Nàng biết rõ việc nàng sinh nghi như vậy không thể để cho Vệ Tú biết, một khi nàng ấy biết thì đây sẽ trở thành rào cản giữa hai người.
Quân thần nếu nảy sinh hiềm khích thì làm sao có thể mưu đại sự?
"Chuyện không thể giải quyết thì không phải, chỉ là ta nghĩ không ra một chuyện." Nàng nhanh chóng tìm ra lý do ứng đối.
"Mong nhờ tiên sinh giúp ta giải thích nghi hoặc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!