Chương 121: Ngoại truyện

Hán Vương thích khóc nhưng cũng dễ dỗ. Trước khi có Vương phi, tự bản thân nàng đau lòng một lúc thì sẽ chịu đựng hoặc là nghĩ tốt hơn, tóm lại nàng sẽ tự lau nước mắt rồi ngừng khóc.

Sau đó có Vương phi rồi, Vương phi là người ôn nhu, đến cạnh nàng an ủi vài câu thì thường là Hán Vương sẽ không khóc nữa.

Hán Vương phi vẫy tay, Hán Vương vừa khóc nức nở vừa dịch tới bên cạnh nàng. Trong lòng Hán Vương có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trên mặt tràn đầy nước mắt khiến nàng phải dùng tay lau đi, Vương phi thở dài cầm tay nàng, để nàng ngồi vào trong lòng mình.

Hai mắt Hán Vương đều đẫm lệ mông lung, không ngừng nức nở. Vương phi lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu hỏi.

"Điện hạ đã lớn rồi phải không?"

Ừ, ta mười sáu. Hán Vương gật gật đầu, giọng nói còn nghẹn ngào. Nói xong thì nước mắt của nàng lại rơi xuống.

"Mười sáu là người lớn rồi, không thể cứ luôn khóc như vậy." Hán Vương phi ôm nàng, bất đắc dĩ nói.

Hán Vương gật đầu nhưng mà nghĩ đến chuyện lần này, nàng sợ không thể tránh được thì lại cảm thấy đau lòng và lo lắng, vẫn còn nghẹn ngào chưa dừng được.

Hán Vương phi đau lòng, để nàng dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ nàng, chỉ là trong lòng lại mơ hồ.

Điện hạ đúng là thích khóc, lại nhát gan nhưng chuyện này cũng không gây ra rắc rối gì. Gần đây cũng không thấy Vương phủ có chuyện gì quan trọng, bệ hạ triệu kiến hẳn là không có chuyện gì xấu.

Nếu thật sự là cố tình che giấu tin tức, triệu kiến điện hạ để hỏi tội thì điện hạ cũng không thể xuất cung được rồi. Chẳng lẽ bệ hạ nói gì đó khiến cho điện hạ sợ rồi?

Xa giá đi trên đường, đường về Hán Vương phủ có chút xa. Vương phi vừa vỗ vỗ Hán Vương vừa ôn nhu nói.

"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."

Hán Vương cũng khóc mệt rồi, chậm rãi dừng nước mắt, từ trong lòng Vương phi ngồi lên, cúi đầu im lặng không lên tiếng giống như là một đứa trẻ làm sai mà không dám nói.

"Bệ hạ bỗng nhiên triệu kiến là vì chuyện gì?"

Vương phi phải chủ động hỏi nàng.

Hán Vương nhìn nàng bằng đôi mắt đã đỏ, nhớ tới chuyện hôm nay trên Tuyên Đức điện, bệ hạ và hoàng phu nhất định phải bắt mạch cho nàng, biết rõ nàng không muốn vẫn cố chấp ép buộc. Càng nhớ lại nàng càng cảm thấy oan ức, lập tức muốn kể hết cho Vương phi nghe.

Nhưng vừa định lên tiếng thì nàng lại nghĩ tới phía sau chuyện này vẫn còn bí mật phải che giấu, nếu nói cho Vương phi, chi bằng tự mình nàng tìm cách giữ lại một mạng cho nàng ấy.

Nghĩ tới đây thì Hán Vương càng lo lắng khổ sở, chỉ cảm thấy mọi lúc đều sẽ phải sinh ly tử biệt, Vương phi đang ở trước mặt nàng, nhìn nàng ấy một lần thì lại qua mất một lần.

Điện hạ đối với Vương phi vẫn luôn thành thật, nàng hỏi cái gì cũng sẽ lập tức trả lời, chưa từng giấu cái gì, giờ đây lại không nói một lời nào.

Hán Vương phi tất nhiên cảm thấy kì quái, nghĩ một chút lại hỏi.

"Chính là chuyện bí mật không thể nói sao?"

Hán Vương vẫn gật đầu theo bản năng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương phi.

Vậy không cần nói. Vương phi cười, nàng tìm lời nói trấn an Hán Vương. "Trong số mấy vị vương gia chỉ còn có một mình điện hạ thôi. Bệ hạ còn có thể khoan dung với Đằng Vương thì sao có thể không bao dung người?

Hơn nữa, điện hạ vẫn luôn ở trong phủ, không có danh tiếng vương cao, cũng không qua lại với các đại thần, điện hạ ngoan nhất, bệ hạ sẽ không trách tội người đâu."

Vương phi nói những câu rất có lý nhưng mà Hán Vương cũng không hiểu hết, nàng trầm mặc một lúc, thấy ánh mắt quan tâm của Vương phi nhìn nàng, trong lòng vẫn đau.

Nhớ lại sau khi A Dao gả cho nàng thì lại thường ở trong phủ cùng với nàng, cũng ít khi ra khỏi cửa, có khi còn muốn cùng nàng lo lắng, đều không ngủ được an giấc. Hiện tại nàng sắp chết, trước khi chết vẫn nên làm một chuyện gì đó khiến A Dao vui vẻ cười.

Hán Vương ngoan ngoãn gật đầu.

"Nàng nói đúng, chắc là ta tự mình dọa mình thôi. Hôm nay bệ hạ triệu kiến, mấy ngày nữa chắc là sẽ không. Trong kinh có khá nhiều cảnh đẹp, nàng có chỗ nào muốn đi không, ngày mai ta và nàng cùng đi được không?"

Vương phi cũng không lập tức trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Hán Vương. Hán Vương vốn không giỏi nói dối, chỉ chầm chậm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vương phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!