Chương 120: Ngoại truyện

Bộc Dương cảm thấy lúng túng, lại nghĩ tới tối nay, Tú Tú chuyện gì cũng nghe theo nàng. Nàng cho nàng ấy uống rượu thì nàng ấy uống, khuyên nàng ấy ăn thì nàng ấy cũng ăn, không có một lời từ chối nào, không một câu thắc mắc. Bộc Dương khẽ thở dài.

Trong lòng nàng đắn đo tìm từ ngữ lại nghĩ tới nếu ngày mai tỉnh lại, Tú Tú có nhớ rõ việc tối nay hay không

Vệ Tú nghiêng người tựa vào giường, trong mắt nàng phảng phất ẩn chứa mưa bụi của Giang Nam, mông lung mà lại mê mẩn.

Sau khi say rượu thì sự kiên nhẫn của nàng cũng đã mất đi không ít, nàng chớp mắt khiến cho nước trong mắt tràn ra, càng thêm giống với thiên sơn vạn thủy, ẩm ướt mà tươi mát sáng ngời.

"Nếu nàng không có chuyện gì muốn hỏi thì ta lại có một chuyện muốn thương lượng với nàng." Chờ trong một lúc thì Vệ Tú lại lên tiếng.

Dường như lúc này, cảm giác say mới bắt đầu ập tới, men say càng lúc càng nhiều, giọng nói của nàng cũng mang theo mơ hồ, cả người cũng nghiêng ngả.

Bộc Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, đỡ nàng ngồi ngay lại. Vệ Tú cũng thuận thế mà dựa vào trên người Bộc Dương.

Nàng nói đi.

Bộc Dương nói.

"Sau này, nàng không được đi Sùng Văn Quán." Vệ Tú dựa vào người Bộc Dương, mông lung nói trong cơn say.

Vì sao? Bộc Dương kinh ngạc, sau đó lại cười hỏi lại.

"Ta không muốn nàng gặp hắn." Vệ Tú im lặng một lúc rồi mới chậm rãi trả lời.

Hắn là ai? Bộc Dương lại hỏi.

Vệ Tú ngẩng đầu nhìn nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng đã không còn tinh tường như trước, thật vất vả nhìn thấy rõ Bộc Dương.

Bộc Dương lại hỏi một lần nữa.

Hắn là ai?

Liễu Tứ. Vệ Tú ngoan ngoãn đáp lời rồi lại ậm ừ nói.

"Nàng không được gặp hắn nữa."

Nàng vốn không có ý tốt nên khó mà nói thẳng được. Nhưng khi nói ra rồi thì lập tức nhìn Bộc Dương giống như muốn tận mắt thấy nàng đáp ứng mình thì mới yên tâm.

"Được, ta không đi Sùng Văn Quán nữa, cũng không gặp hắn." Sắc mặt Bộc Dương lộ ra vẻ ôn nhu, tất cả nhu tình đều khắc hết lên mặt, nàng gật đầu, trịnh trọng nói.

Vệ Tú nhẹ thở ra, lại giống như thỏa mãn được mong muốn của mình, hơi cười cười nhưng mà chỉ một lúc lại nghĩ tới gì đó mà ôm lấy Bộc Dương, nhẹ giọng nói.

"Chuyện con nối dõi, nàng đừng lo lắng sẽ có biện pháp ...... Hoành Nhi, ta sẽ đối tốt với nàng ......"

Nói đến đoạn sau, có lẽ chính nàng cũng không biết mình đang nói gì, Bộc Dương rất nghiêm túc đáp lời.

"Ta không có lo, ta cũng sẽ đối tốt với nàng."

Vệ Tú mặt mày vui vẻ, thích thú cười lên. Nếu là lúc nàng tỉnh táo thì chắc chắn Bộc Dương sẽ không được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Vệ Tú như vậy, thuần tuý và thoải mái.

Trái tim Bộc Dương rung động, không kìm được mà xoa gương mặt của nàng, Vệ Tú mắt say mê lờ đờ mà nhìn nàng, nàng nghĩ đến cái gì đó mà cười hỏi.

"Nàng có điều gì muốn hỏi ta vậy?"

Giờ thì không có. Bộc Dương lắc đầu.

"Vậy thì cần làm một chút gì đó mới không phụ đêm nay." Vệ Tú cười cười, men say càng nhiều thì ánh mắt càng sâu hơn.

Hôm sau, Bộc Dương không thể rời giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!