XUÂN MUỘN – 09"Đồ bất hiếu."
Tưởng Vọng Thư bỗng nhớ đến câu chuyện mà Hà Giao Giao từng kể cho cô.
Đêm hôm đó, cả hai đều uống chút rượu. Ánh mắt của cô gái vốn luôn hoạt bát vui vẻ bỗng dần u ám. Hà Giao Giao đưa cho Tưởng Vọng Thư xem một tấm ảnh chụp một đôi tình nhân đang ôm nhau cười rạng rỡ. Hà Giao Giao cười gượng gạo: "Trông hợp nhau lắm phải không? Bạn gái mới của anh ấy đó."
Đó là bạn trai cũ của Hà Giao Giao, người cô đã yêu suốt sáu năm rồi chia tay hai năm trước.
Trước đây, Hà Giao Giao từng kể với Tưởng Vọng Thư rằng họ quen nhau hồi đại học, yêu nhau từ năm nhất. Tính tình hai người rất hợp nhau, bốn năm đại học ngày nào cũng ngọt ngào như lúc mới yêu, là cặp đôi hình mẫu trong mắt mọi người.
Nhưng mối tình đẹp đẽ ấy tan vỡ sau khi họ tốt nghiệp. Hai năm yêu xa, hàng nghìn cây số cách trở đã bào mòn hoàn toàn tình cảm giữa họ.
Tưởng Vọng Thư từng hỏi Hà Giao Giao lý do chia tay là gì và cô ấy trả lời rằng vì một chiếc bánh đậu đỏ.
Đến tận bây giờ, Tưởng Vọng Thư vẫn nhớ như in hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Hà Giao Giao lúc đó: "Đó có lẽ là lần cuối bọn tao gặp nhau. Khi anh ấy đến tìm tao, anh ấy chưa ăn sáng nên tao đi mua cho anh một ly sữa đậu nành và một chiếc bánh đậu đỏ. Ngày trước anh ấy rất thích ăn bánh đậu đỏ nhưng hôm đó anh chỉ ăn vài miếng rồi bảo giờ anh không thích nữa."
"Cũng trong khoảnh khắc ấy, tao mới nhận ra ánh mắt anh ấy nhìn tao sao xa lạ vô cùng. Tao chợt hiểu ra những đoạn chat hàng ngày đã thưa thớt dần, hóa ra tao đã biến mất khỏi cuộc sống của anh từ lâu lắm rồi."
"Hôm đó khi tao đề nghị chia tay, anh ấy đồng ý ngay, gần như không chút do dự. Có lẽ mối tình này cũng khiến anh mệt mỏi lắm rồi." Hà Giao Giao bỗng cười tự giễu: "Buồn cười nhỉ? Chỉ vì một chiếc bánh đậu đỏ mà lại chia tay."
Đúng vậy, chỉ vì một chiếc bánh đậu đỏ, sao có thể chỉ vì thế mà chia tay? Lúc đó Tưởng Vọng Thư không thực sự hiểu, cô chỉ có thể an ủi bằng cách ôm lấy bạn mình, nhưng giờ phút này, cô mới chợt hiểu ra.
Tất nhiên không chỉ là vấn đề khẩu vị có thay đổi hay không, mà là bởi vì trong sự thay đổi khẩu vị ấy, Hà Giao Giao đã nhận ra mình đang dần trở nên xa cách trong cuộc sống của người mà cô yêu.
Chính vì khoảng cách không thể bù đắp này đã khiến cô cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Mới có hai năm thôi mà đã như vậy, còn bọn họ đã sáu năm chưa gặp nhau, thậm chí ngay cả điện thoại cũng hiếm khi gọi. Hai con người vốn ít lời, cộng thêm những cảm xúc dồn nén thường xuyên đè nặng lên trái tim Tưởng Vọng Thư nên đôi khi trong cuộc gọi, ngay cả một tiếng "Anh" cô còn chẳng dám gọi, huống chi là trò chuyện với Tưởng Kỵ.
Hai người trở nên xa cách như bây giờ, biết trách ai đây?
Tất cả đều là lỗi của cô, là do cô đã cố gắng chạy trốn khỏi mọi thứ nơi đây nhưng lại quên rằng trong đó còn có cả Tưởng Kỵ.
Tưởng Vọng Thư cúi đầu, cố gắng kìm nén những cảm xúc sắp vỡ òa, vội vàng ăn một miếng nhưng chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Tưởng Kỵ không động đũa, anh quan sát biểu cảm của Tưởng Vọng Thư rồi hơi nhíu mày: "Không ngon à?"
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, muốn khen ngợi nhưng khi mở miệng lại thấy giọng mình khô khốc: "Rất ngon."
Do cô đang cúi gằm mặt xuống nên Tưởng Kỵ không nhận ra tâm trạng khác thường của cô, chỉ thấy rau thơm trong chén cô bị gạt sang một bên nên anh hỏi: "Em không ăn rau thơm à?"
Tưởng Vọng Thư khựng lại, cổ họng nghẹn ứ trong tích tắc. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, vừa định lắc đầu thì chén của cô đã bị Tưởng Kỵ lấy đi, anh gắp hết rau mùi ra rồi bỏ vào tô mình.
Tưởng Vọng Thư vẫn đang cầm đũa, chiếc đũa lơ lửng giữa không trung, nhìn có vẻ bối rối như chính tâm trạng cô lúc này.
Rõ ràng chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao cô lại biến nó thành một cảnh tượng sầu muộn thương tâm như thế này?
Tưởng Vọng Thư tự trách bản thân vì để cho những cảm xúc kia dâng trào, nhận ra tâm trạng của mình đang nhạy cảm và khó hiểu vô cùng. Đôi mắt cứ thế đỏ lên, cô chỉ có thể nhìn Tưởng Kỵ gắp hết rau mùi trong chén mình sang tô của anh.
Tưởng Vọng Thư lén nhìn anh, trên khuôn mặt anh không có chút biểu cảm nào thừa thãi, dường như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Dáng vẻ thư thái đó khiến trái tim Tưởng Vọng Thư cũng vô cớ trở nên nhẹ nhõm theo.
Không sao cả.
Tưởng Vọng Thư tự nhủ trong lòng, cô đã trở về rồi, sau này họ còn có rất nhiều thời gian bên nhau. Hiện tại Tưởng Kỵ vẫn quan tâm đến cô như trước kia, phải không?
Còn những chuyện khác, có thể từ từ tính sau.
Nghĩ vậy, lòng Tưởng Vọng Thư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô đón lấy chén mì bò mà Tưởng Kỵ đã lấy đi rau thơm, ngoan ngoãn nếm thử một miếng nữa. Lần này, biểu cảm trên mặt cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tưởng Kỵ liếc nhìn cô một cái, rồi mới bắt đầu động đũa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!