XUÂN MUỘN – 07Ủ ấm tay.
Chiếc xe điện dừng lại trước tiệm Mì bò viên Nguyệt Lượng.
Vì cửa hàng chưa mở, trên khoảng sân trống trước cửa có một bà lão đang bày rau bán. Thấy họ tới, bà lão vội vàng định đứng dậy, Tưởng Kỵ vẫy tay: "Không sao đâu, bà cứ ngồi đi, hôm nay con không mở cửa hàng."
Bà lão thở phào ngồi xuống: "Bà cảm ơn nhé. Trước đây bà ngồi bán ở đầu ngõ nhỏ phía trước kia." Bà chỉ tay về hướng đó: "Ngồi đó cũng chẳng vướng ai nhưng nhà bên cạnh cứ đuổi bà đi, đành phải tạm chiếm chỗ của cậu, thật ngại quá. Ngày mai bà sẽ chuyển qua phía bên kia khu phố, chỗ đó đất trống nhiều."
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu, nói chuyện phiếm với bà lão vài câu rồi đưa mắt nhìn sang Tưởng Vọng Thư. Cô vừa bước xuống xe, lớp quần giữ ấm bên trong bị kéo lên do lúc nãy vừa ngồi xe, giờ đang cúi xuống kéo quần xuống, nhìn cô trông khá buồn cười.
Tưởng Kỵ tự nhiên ngồi xổm trước mặt cô, khẽ nhắc: "Đứng yên", rồi đưa những ngón tay lành lạnh luồn vào ống quần. Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại ở mắt cá chân cô, nhẹ nhàng kéo lớp quần giữ ấm xuống, kiên nhẫn giúp cô nhét gọn vào trong tất.
Tưởng Vọng Thư khẽ run lên. Tưởng Kỵ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm không chút xúc cảm: "Lạnh à?"
Khi đối diện ánh mắt ấy, tim Tưởng Vọng Thư đập loạn nhịp, cô vội quay đi, bỗng dưng ấp úng: "Ừ… tay anh lạnh quá." Nói xong lại không kìm được mà quay lại nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Tưởng Kỵ.
Tưởng Vọng Thư vốn sợ lạnh, từ khi còn ở Bình Nam mỗi mùa đông đều không rời quần giữ ấm. Trước kia cũng từng gặp tình huống khó xử tương tự, khi ấy cũng là Tưởng Kỵ giúp cô chỉnh lại ống quần. Nhưng lúc đó, cô dường như không có nhiều cảm xúc lạ lùng như bây giờ. Chẳng hạn như để ý xem ngón tay anh thô ráp hay mềm mại, hay cảm nhận rõ ràng từng cái chạm nhẹ khi tay anh lướt qua da thịt mình.
"Hai anh em thương nhau quá nhỉ." Bà lão bên cạnh nhìn họ cười hiền, gương mặt đầy vẻ trìu mến.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy tim mình chợt run lên. Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không hề gọi anh là anh trai, vậy tại sao bà lão lại khẳng định chắc nịch họ là anh em? Rõ ràng giữa họ không có chung dòng máu, lẽ nào cô và anh lại giống nhau đến mức người ngoài chỉ nhìn một cái đã cho rằng họ là anh em ruột?
Nhìn họ cũng có thể giống người yêu kia mà.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cô ngẩng đầu nhìn tấm biển đỏ treo phía trên cửa tiệm. Hai chữ "Nguyệt Lượng" to đùng vốn khiến cô vui mừng, giờ đây lại như đang chọc vào mắt cô.
Tên cô là do mẹ đặt, tên Tưởng Kỵ cũng vậy. "Kỵ" nghĩa là mặt trời mới mọc, còn "Vọng Thư" lại có nghĩa là ánh trăng sáng treo trên cao. Khi mặt trời xuất hiện cũng là lúc mặt trăng sẽ biến mất.
Rốt cuộc mẹ cô đã nghĩ gì khi đặt cho họ một cặp tên như vậy?
Đôi lúc, Tưởng Vọng Thư sẽ cảm thấy rất vui vì anh gọi cô bằng nhũ danh, nhưng cũng có lúc cô cũng cảm thấy cái tên này thật đáng ghét. Một cặp tên như thế, dường như ngay từ khi cô sinh ra đã tuyên bố rằng cô và Tưởng Kỵ sẽ không thể có một kết cục tốt đẹp.
Nhưng Tưởng Kỵ dường như không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy. Anh chỉ chăm chú giúp cô xắn gọn ống quần, rồi rút chìa khóa ra mở cửa tiệm.
Tiệm bên cạnh bán bánh cuốn, chủ tiệm đang bận rộn nhưng vẫn tranh thủ chào hỏi Tưởng Kỵ: "A Kỵ, lo xong cho ba rồi à? Ngày mai bán lại rồi sao?"
Tưởng Kỵ chỉ đáp gọn "Dạ" một tiếng rồi thôi, dường như không muốn nói nhiều. Anh quay đầu gọi Tưởng Vọng Thư vào trong.
Tưởng Vọng Thư theo anh bước vào, cánh cửa sắp đóng không cản hết được những lời thì thầm ngoài kia. Đó là chủ tiệm bánh cuốn nãy đang bàn tán với khách: "Vô tâm thật, mới đám tang ba nó hôm qua xong mà hôm nay đã mở bán lại rồi."
Người mua bánh cuốn tùy hứng đáp lại: "Ham tiền hám của sắp điên rồi. Cái loại người này ngay cả lương tâm còn không có thì nói gì đến hiếu thảo."
"Mấy hôm trước ba nó mới chết, chưa gì đã thấy nó đã ra trước cửa, hết rửa xe rồi lại chà cửa… như đang tẩy rửa thứ gì ô uế vậy… bộ không sợ ba nó sau này hóa thành cô hồn dã quỷ sao…"
Ngày Tưởng Tráng chết, Tưởng Kỵ gọi điện cho Tưởng Vọng Thư. Sau khi xác nhận cô sẽ trở về thì anh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Dù thỉnh thoảng anh vẫn có lau dọn nhưng vẫn thấy chưa đủ sạch sẽ, hơn nữa chăn ga của cô cũng chưa được phơi. Khi anh rửa xe trước cửa, biết bao người đi ngang liếc nhìn với ánh mắt mỉa mai hoặc tò mò mà anh cứ lơ đi hết thảy, chỉ chăm chú vào việc mà mình đang làm.
Đây là chiếc xe mà Tưởng Vọng Thư sẽ ngồi khi trở về đây. Cô thích mặc quần trắng, nếu xe quá bẩn làm bẩn ống quần của cô thì sao?
Cánh cửa đóng lại chặn đi những lời còn dang dở, Tưởng Kỵ thản nhiên khóa cửa, nét mặt không chút thay đổi.
Tưởng Vọng Thư liếc nhìn ra ngoài, trong lòng lại trào lên một chút ghê tởm khiến cô cảm thấy khó chịu. Ở một nơi nhỏ hẹp chật chội như thế này, chuyện gì cũng lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc hầu như ai cũng biết. Vậy mà bọn họ lại có thể làm ngơ trước những việc kinh tởm mà Tưởng Tráng đã làm, ông ta chết rồi họ còn bắt anh và cô phải thủ hiếu.
Trong mắt họ, những việc Tưởng Tráng làm cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt gia đình mà thôi. Ở một nơi có tư tưởng cũ kỹ truyền thống như thế này thì miễn là Tưởng Tráng không làm gì gọi là "thương thiên hại lý" thì việc thủ hiếu cho ông ta là điều đương nhiên, nếu không sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Đôi lúc Tưởng Vọng Thư cảm thấy bẩn thỉu và ghê tởm vì trong người có mang dòng máu của ông ta.
Cô quay sang nhìn gương mặt vô cảm của Tưởng Kỵ, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ khẽ lặp lại: "Anh, hồi nãy tay anh lạnh quá."
Tưởng Kỵ đang định lấy khăn lau dọn cửa hàng, nghe vậy khựng lại, anh nhẹ giọng đáp: "Không sao, anh chịu lạnh được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!