Chương 6: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 06Con đường gồ ghề.

Sáng hôm sau, khi còn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng thì Tưởng Vọng Thư đã nghe thấy những tiếng động sột soạt. Hẳn là Tưởng Kỵ đã thức dậy và chuẩn bị đến cửa hàng.

Tưởng Vọng Thư mơ màng dụi mắt, cố gắng kéo mình ra khỏi giấc ngủ. Cô cũng muốn cùng Tưởng Kỵ đến cửa hàng xem sao. Miễn cưỡng ngồi dậy khỏi chăn, cô ngồi thừ người một lúc, lắng nghe tiếng Tưởng Kỵ gấp chăn màn rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Cô cũng từ từ bắt đầu mặc quần áo.

Trong nhà chỉ có một nhà vệ sinh, tất nhiên cũng chỉ có một chỗ để vệ sinh cá nhân. Tưởng Vọng Thư cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, từ trên lầu đi xuống đến trước cửa nhà vệ sinh, đang định gõ cửa bảo Tưởng Kỵ nhanh lên thì cô bỗng nghe thấy một tiếng rên.

Cánh tay đang giơ lên của Tưởng Vọng Thư khựng lại giữa không trung, toàn thân cô đờ ra một giây, rồi không kiềm chế được mà nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ hơn tiếng động ấy.

Rồi cô lại nghe thấy một tiếng rên nữa. Trầm đục, khàn khàn, thấm đẫm d*c v*ng, khiến tai Tưởng Vọng Thư đỏ rực. Dù trời chỉ vài độ nhưng cô cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy, giống như cả người đang bị thiêu trên lửa.

Tưởng Vọng Thư không phải cô gái ngây thơ không biết gì, mấy loại phim ảnh kia cô cũng từng xem không ít. Chỉ một tiếng rên thôi, cô đã hiểu Tưởng Kỵ đang làm gì trong nhà vệ sinh. 

Nhưng không hiểu sao, cô không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên trước cửa.

Cửa nhà vệ sinh làm bằng nhựa mờ, tất nhiên cô không thể nhìn rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì. Nhưng chỉ cần nghe thứ âm thanh trầm khàn gợi cảm ấy cũng đủ khiến người ta liên tưởng ra đủ thứ chuyện.

Tưởng Kỵ không có bạn gái, thường ngày anh cũng giải tỏa bằng cách này sao? Anh sẽ nghĩ đến ai khi làm chuyện ấy? Còn trước đây thì sao? Có phải mỗi sáng đưa cô đi học, anh cũng phải kìm nén phản ứng sinh lý này? Sao trước giờ cô chưa từng để ý?

Cô không kìm được mà tưởng tượng, cái khối căng phồng kia khi không bị che chắn sẽ trông thế nào? Nhìn có dữ tợn không? Có to lớn đáng sợ không? Bàn tay to lớn kia sẽ nắm lấy chỗ ấy ra sao? Sẽ xoa bóp thế nào? Lướt qua đỉnh, trượt dọc xuống thân, tạo ra những âm thanh ướt át?

Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của anh ấy, trong đôi mắt vốn luôn bình thản không gợn sóng ấy liệu có lúc nào cũng ngập tràn sự ướt át, nhuốm màu d*c v*ng chưa từng có hay không?

Cô rất muốn được nhìn thấy. Tai Tưởng Vọng Thư đỏ hết cả lên, cô vừa nghĩ vậy vừa nín thở để không phát ra một tiếng động nào, lắng nghe những âm thanh bên trong trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, rồi một tiếng rên quyến rũ hơn cả lúc trước vang lên, ngay sau đó nhà vệ sinh trở lại yên tĩnh.

Rồi từ bên trong vọng ra tiếng nước chảy rả rích, có lẽ là Tưởng Kỵ đang tắm.

Cơ thể căng cứng của Tưởng Vọng Thư dần thả lỏng, cô đứng thêm một lúc trước cửa nhà vệ sinh rồi mới giả vờ mình vừa đi xuống gõ cửa: "Anh ơi, nhanh lên, em cần dùng nhà vệ sinh."

Người bên trong nhẹ giọng đáp lại giữa tiếng nước chảy, vài phút sau cánh cửa mở ra. Người đàn ông bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra điều gì khác thường.

Tưởng Vọng Thư liếc nhìn anh rồi càu nhàu: "Sao mới sáng sớm mà anh đã tắm rửa rồi?"

Tay người đàn ông đang lau tóc khựng lại, sau đó anh trả lời với giọng điệu bình thường: "Chăn dày quá, đắp kín nên hơi đổ mồ hôi."

Không phải!

Thực ra là vì anh vừa thức dậy đã có phản ứng sinh lý, nên phải tự giải quyết trong nhà vệ sinh. 

Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên mấy tiếng rên quyến rũ lúc nãy, cô cúi đầu đỏ tai đáp "Ừ" rồi vội vàng bước vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.

Tiếng động từ nhà bếp vọng ra, có lẽ Tưởng Kỵ đang chuẩn bị bữa sáng. Tưởng Vọng Thư không hiểu sao cảm thấy căng thẳng kỳ lạ lúc nãy giờ mới tan biến. Khi cô kéo quần xuống để đi vệ sinh thì phát hiện bên dưới đã ướt đẫm một mảng.

Tưởng Vọng Thư thầm chửi một câu, lại loay hoay trong nhà vệ sinh khá lâu mới chịu ra ngoài.

Sáng nay có cháo và bánh bao nhân thịt, trước đây khi còn ở nhà Tưởng Vọng Thư thường ăn sáng như vậy. Bụng dạ cô không tốt lắm, buổi sáng nếu uống sữa đậu hay sữa bò rất dễ bị đau bụng nên ngày trước Tưởng Kỵ luôn dậy sớm một chút để nấu cháo cho cô.

Nhưng sau khi đến Hoa Thành sống một mình, để tiết kiệm thời gian ngủ thêm được một chút thì cô không còn sức lực để dậy sớm nấu cháo nữa. Thường thì cô chỉ mua một cốc sữa đậu nành và một chiếc bánh bao ở cổng khu dân cư, vừa đi bộ đến tàu điện ngầm vừa ăn. Lúc đầu, cô thường xuyên bị đau bụng nhưng chỉ cần chịu đựng hoặc đi vệ sinh là qua. Về sau quen dần, tình trạng cũng đỡ hơn nhiều, số lần đau bụng cũng giảm đi.

Thế nhưng cô vẫn mong mỗi sáng thức dậy được ăn cháo nóng hổi do Tưởng Kỵ nấu. 

Tưởng Vọng Thư ăn từng thìa cháo nhỏ, mỗi miếng đều ăn thật chậm rãi, đến khi hết sạch cả chén, cô mới đặt thìa xuống, nghiêng đầu hỏi Tưởng Kỵ: "Còn cháo không anh?"

Tưởng Kỵ dừng lại một giây, hơi ngạc nhiên vì sáng nay Tưởng Vọng Thư ăn ngon miệng hơn mọi hôm. Bình thường buổi sáng cô chẳng ăn mấy, cả những bữa khác cũng vậy, lúc nào anh cũng lo cô không đủ dinh dưỡng. Hiếm khi thấy cô ăn ngon miệng, anh vui mừng đứng dậy cầm lấy chén của cô: "Để anh lấy thêm cho em."

Tưởng Vọng Thư dạ một tiếng, lại nói thêm: "Đừng lấy nhiều quá."

Tưởng Kỵ gật đầu đồng ý nhưng khi đưa lại cho cô lại là một chén đầy ắp. Trước giờ vẫn vậy, anh vẫn luôn mong cô ăn nhiều hơn một chút, ăn ngon hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!