Chương 5: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 05Bò viên.

Tưởng Kỵ không ngủ được.

Anh nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, phần dưới cơ thể nóng rực khiến anh chẳng thể nào buồn ngủ được.

Tưởng Vọng Thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi? 

Tưởng Kỵ thầm đếm, lúc rời nhà cô 19 tuổi, giờ đã sáu năm trôi qua, Tưởng Vọng Thư cũng 25 tuổi rồi. 25 tuổi, quả thật cũng sẽ có những h*m m**n thể xác khó kiềm chế nhưng lẽ nào lại đến mức dù anh đang ngủ bên cạnh, cô vẫn phải tự giải quyết sao?

Tưởng Kỵ nghĩ về những tiếng thở gấp bị nén lại lúc nãy, cùng tiếng động khẽ khàng từ chăn.

Tấm rèm kia chẳng cách âm chút nào, những âm thanh ấy càng rõ ràng hơn khi anh cố tình lắng nghe, khiến anh không thể làm ngơ, chỉ biết mở mắt nhìn lên trần nhà, để mặc cho phần dưới cơ thể ngày càng nóng lên.

Chỗ ấy mãi không chịu nguôi ngoai, không biết bao lâu sau, phía bên kia rèm vọng lại tiếng thở đều đều là khi Tưởng Vọng Thư đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Kỵ liếc nhìn về phía đó, thầm chửi trong lòng: Cái đồ vô tâm này, sao có thể ngủ ngon vậy chứ?

Vừa nghĩ thế, Tưởng Kỵ vừa cẩn thận kéo chăn, nhẹ nhàng rời khỏi giường. Anh sợ đánh thức cô nên nhón chân xuống lầu, bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh trong tiết trời lạnh chỉ vài độ.

Lúc Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Trong chăn ấm áp quá, cô cọ cọ má vào chăn, cuộn mình chặt hơn, toàn thân cảm thấy thư giãn dễ chịu vô cùng.

Tưởng Vọng Thư lười biếng nhấc mí mắt nhìn ra cửa sổ, dù có rèm che kín nhưng vẫn có vài tia nắng vàng lọt vào, chiếu sáng một góc cuối giường cô. Tưởng Vọng Thư theo ánh sáng nhìn xuống, chăn gối màu hồng được sưởi ấm bởi nắng cũng làm cho tâm trạng cô chợt tươi sáng theo.

Đã lâu lắm rồi cô không có một giấc ngủ thoải mái như thế này. Trước kia thì luôn lo sợ, sau này đến Hoa Thành lại bận rộn, thêm tâm trạng u uất nên rất khó để có một giấc ngủ ngon thư thái như vậy. Giờ đây Tưởng Tráng đã chết, lại có Tưởng Kỵ ở bên cạnh nên toàn thân cô nhẹ nhõm hẳn.

Nghĩ đến Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư bỗng thấy lòng xao động. Cô khẽ gọi thử một tiếng "Anh" bằng giọng khàn khàn nhưng không nhận được hồi đáp. Tưởng Vọng Thư đành cố gắng rút tay ra khỏi chiếc chăn ấm áp, với lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ: 16:26.

"Đã ngủ lâu vậy sao?" Tưởng Vọng Thư ngồi bật dậy khỏi giường, loay hoay một hồi mặc xong áo, đang định mặc quần thì cô chợt cảm thấy phía dưới vẫn còn ẩm ướt.

Tưởng Vọng Thư chợt nhớ ra, hình như sau khi tự thỏa mãn lúc nãy, cô đã không lấy giấy lau vì sợ rằng khi lấy giấy sẽ gây ra tiếng động quá lớn nên cô định đợi thêm chút nữa rồi mới lau, nào ngờ bản thân lại ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, cô lại mơ thấy những giấc mơ khiến trái tim cứ nhảy múa rộn ràng, cô mơ thấy ngón tay Tưởng Kỵ, khuôn mặt Tưởng Kỵ… vậy nên phía dưới mãi vẫn chưa khô.

Tai Tưởng Vọng Thư ửng hồng, cô vội lấy hai tờ giấy, thò tay xuống dưới lau nhẹ cho sạch ẩm ướt, xong xuôi mới mặc quần vào, nhẹ nhàng kéo rèm sang một bên.

Cô nhìn sang giường Tưởng Kỵ, bên giường trống trơn, chăn đã được gấp gọn gàng. Dưới nhà vọng lên vài tiếng động, Tưởng Vọng Thư khoác áo ngoài rồi bước xuống cầu thang gỗ kẽo cà kẽo kẹt.

Vừa xuống đến nơi, cô đã thấy Tưởng Kỵ đang ngồi giữa phòng khách, bên cạnh là một túi bò viên lớn, anh đang bận rộn hút chân không từng túi nhỏ.

Thấy cô xuống, Tưởng Kỵ tranh thủ liếc qua trong lúc làm việc: "Dậy rồi à?"

Tưởng Vọng Thư ừ một tiếng, ngồi xổm xuống cạnh anh, cau mày tỏ vẻ không vui: "Không phải anh nói hôm nay nghỉ sao? Sao vẫn bận rộn vậy?"

Tưởng Kỵ không ngẩng đầu, vừa làm vừa đáp: "Chuẩn bị cho ngày mai, chiều nay anh dậy sớm nên tranh thủ làm trước cho ngày mai đỡ bận."

Tưởng Vọng Thư "Ồ" một tiếng, chợt chú ý đến câu "Chiều nay anh dậy sớm" của anh, bất giác cô xấu hổ sờ lên mũi rồi hỏi dò: "Anh… hồi trưa anh có ngủ không?"

Tưởng Kỵ dừng tay một giây, sau đó gương mặt trở lại bình thường: "Ừ, có ngủ một chút."

Tưởng Vọng Thư lập tức thấy lòng nhẹ nhõm, cô đáp lời rồi với tay lấy chiếc túi nhỏ trong tay Tưởng Kỵ: "Để em phụ anh."

Tưởng Kỵ không từ chối, chỉ khẽ nói: "Em lấy tấm lót ngồi đi, đừng ngồi dưới đất."

Tưởng Vọng Thư "Ồ" một tiếng, đứng dậy lấy hai tấm đệm trên ghế gỗ, đặt một cái bên cạnh chỗ Tưởng Kỵ ngồi rồi đưa cái còn lại cho anh.

Tưởng Kỵ nhận lấy, cũng lót xuống dưới như cô. Bàn không đủ rộng nên họ đành đặt túi lớn dưới đất, phân loại và rồi hút chân không từng túi bò viên. Tưởng Vọng Thư đeo găng tay dùng một lần, chuyên tâm xếp bò viên vào túi hút chân không, còn Tưởng Kỵ phụ trách công đoạn hút chân không.

Hai người chẳng ai nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc, người này xong thì đưa cho người kia, giữa họ có một sự ăn ý không cần lời nói.

Trước đây Tưởng Vọng Thư cũng thường xuyên làm việc này. Tưởng Kỵ hơn cô bốn tuổi, khi cô học lớp 11 thì anh đã nghỉ học được năm năm. Lúc đó anh làm phục vụ ở một tiệm mì bò viên, đôi khi tủ lạnh cửa hàng không đủ chỗ chứa thì Tưởng Kỵ sẽ mang về nhà làm. Những lúc Tưởng Vọng Thư có nhà cũng hay phụ anh nên dần dà cũng quen tay.

Tưởng Kỵ rất thân với chủ tiệm, ông chủ thậm chí không ngần ngại tiết lộ bí quyết gia truyền của tiệm, còn vỗ vai anh nói rằng sau này có cơ hội nên tự mở một cửa hàng riêng để kiếm nhiều tiền hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!