Chương 41: Ngoại truyện

XUÂN MUỘN – 41Ngoại truyện: Sáu năm của Tưởng Vọng Thư

Khi nhận được điện thoại của Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư đang ngồi trên bậc thềm trước cửa ký túc xá, mồ hôi nhễ nhại, trông rất luộm thuộm.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng, phía sau có in bốn chữ lớn "Giao hàng tận nơi", vì trời nóng mà còn phải chạy ngược chạy xuôi nên chiếc áo khoác đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính bết vào da cô cùng với chiếc áo phông ngắn tay, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô nhíu mày, cúi đầu đếm lại một lần nữa xấp giấy giao hàng màu trắng trên tay.

Trưa nay cô đã giao hơn năm mươi đơn. Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên dạo gần đây có nhiều người đặt đồ ăn ngoài hơn, điều này lại tốt cho Tưởng Vọng Thư vì cô chỉ cần chạy một tòa nhà là có thể nhận được nhiều đơn hàng.

Tưởng Vọng Thư tính toán trong lòng số tiền kiếm được trưa nay, rồi lại tính số tiền cô đã tiết kiệm được, đã là một con số không nhỏ nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại còn trống rỗng.

Ba năm đại học, Tưởng Vọng Thư đều trải qua cuộc sống như vậy, học tập, ăn uống, làm thêm, ngủ. Cô không có thời gian dư dả để giao tiếp xã hội, ngay cả với bạn cùng phòng cũng ít nói chuyện. Cô biết bạn cùng phòng có lẽ sẽ nói vài lời không hay về mình sau lưng, ví dụ như chê cô sống cô lập chẳng hạn nhưng cô không quan tâm.

Tưởng Vọng Thư đôi khi cảm thấy, bản thân dường như chỉ còn là một cái xác rỗng tuếch đang cố gắng tồn tại. Dường như đã rất lâu rồi cô không cười, đừng nói là cười, ngay cả cảm xúc cũng không có biến động.

Khi cô ngồi trên bậc thềm ngẩn ngơ thì điện thoại của cô reo lên. Rất ít người gọi điện cho cô, ngoài bạn cùng phòng có việc gấp cần tìm cô thì chỉ có Tưởng Kỵ.

Tim Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên lỡ một nhịp. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiển thị người gọi là "Anh."

Ngón tay cô hơi run rẩy, cô do dự vài giây rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, tiếng rè rè yếu ớt từ dòng điện trong tai nghe truyền vào tai cô, cùng lúc đó vang lên giọng nói trầm thấp của Tưởng Kỵ, gọi tên cô: "Nguyệt Lượng?"

Mũi Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên chua xót. Cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc chua xót đang dâng lên, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà "Dạ" một tiếng. Cô đưa điện thoại lại gần tai hơn, muốn nghe rõ giọng nói của Tưởng Kỵ.

Điện thoại hôm đó, Tưởng Kỵ ôn tồn nói chuyện với cô: "Em đang ở bên ngoài à? Sao không trả lời tin nhắn."

Tưởng Vọng Thư khựng lại, sau đó vội vàng mở WeChat, lúc này mới phát hiện Tưởng Kỵ đã gửi cho cô một phong bao lì xì, ghi chú là "Chúc mừng sinh nhật."

À… Hôm nay là sinh nhật cô sao? Tưởng Vọng Thư hơi ngẩn ngơ, Tưởng Kỵ vẫn đang nói chuyện với cô, có lẽ vì hôm nay là sinh nhật cô nên anh nói nhiều một cách lạ thường, nhiều hơn bất kỳ lần nào gọi điện cho cô trước đây: "Có ăn bánh kem chưa?"

Tưởng Vọng Thư cúi đầu, tay vô thức bấu lấy góc giấy của xấp hóa đơn giao hàng, cô cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc: "Dạ ăn rồi."

"Ăn cùng bạn bè à?" Anh hỏi khẽ, hỏi đến nỗi Tưởng Vọng Thư không chịu nổi sự chua xót nơi hốc mắt, hỏi đến nỗi nước mắt đã quay cuồng trong mắt cô.

Cô cố gắng kìm nén giọng nói sắp nghẹn ngào để buông lời nói dối như thường lệ: "Dạ, ăn cùng bạn cùng phòng, là các bạn ấy đặt bánh cho em… bánh nhân xoài."

Giọng Tưởng Kỵ trong điện thoại dường như lập tức thả lỏng: "Vậy là tốt rồi. Lát nhận lì xì xong, em xem thích cái gì thì mua nhé.

"Dạ." Cô miễn cưỡng đáp lời, một góc hóa đơn giao hàng sắp bị cô bấu nát.

Hai đầu dây điện thoại im lặng vài giây, Tưởng Vọng Thư biết đến đây, cuộc điện thoại này nên kết thúc rồi, giọng cô trở nên gượng gạo: "Cảm ơn anh."

Điện thoại cúp máy, Tưởng Vọng Thư nhìn giao diện trò chuyện WeChat với Tưởng Kỵ, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn. Cô hối hận rồi, cô không hề thích nơi này chút nào, cô nhớ Tưởng Kỵ, cô nhớ nhà.

Tưởng Vọng Thư run rẩy tay mở phần mềm đặt vé, đặt một vé tàu cao tốc về Bình Nam vào buổi chiều. Đặt xong, cô vùi đầu vào đầu gối, mắt vừa cay vừa đau nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng vài năm trước khi cô điền nguyện vọng. Điểm số đủ cao, cô muốn đi đâu cũng được. Cô ôm cuốn sách hướng dẫn điền nguyện vọng, cùng Tưởng Kỵ ngồi dưới sàn nhà trong phòng họ.

Tưởng Kỵ đã khoanh tròn tất cả các trường đại học tốt, gần Bình Nam có vài trường nhưng tầm mắt cô lại liên tục dừng ở những nơi xa hơn, Tưởng Kỵ nói chuyện với cô, cô cũng không để tâm.

Tưởng Kỵ dường như hiểu được, chỉ im lặng vài giây rồi anh liền nhẹ giọng nói, nhìn thử những nơi xa hơn đi, các trường đại học ở đó sẽ tốt hơn.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn Tưởng Kỵ thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dường như cho dù cô có làm gì thì anh cũng sẽ chỉ nhìn cô với sự khoan dung như vậy.

Cô không còn mặt mũi nào để đối diện anh cả.

Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu lên, rồi im lặng hoàn lại tấm vé tàu cao tốc đó. Cô nhận phong bao lì xì của Tưởng Kỵ, rồi nhét xấp hóa đơn đồ ăn mang đi vào túi, mang đi đưa cho người phụ trách chính.

Buổi chiều còn có tiết học, thế nhưng khi nộp xong hóa đơn giao đồ ăn và áo khoác thì cô lại quay đầu đi thẳng ra cổng trường. Trong ba năm đại học, đây là lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư trốn học.

Cô không có điểm đến, chỉ là không muốn dừng lại, vì một khi dừng lại là cô sẽ luôn suy nghĩ lung tung, luôn nghĩ đến việc quay về Bình Nam. Không biết đã đi bao lâu, có lẽ một hai cây số, cũng có lẽ ba bốn cây số, tầm mắt cô bị một cửa hàng nhỏ thu hút, tấm biển gỗ trên đó viết hai chữ "Tattoo" bằng thư pháp bay lượn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!