Chương 40: Hoàn chính văn

XUÂN MUỘN – 40Xuân muộn.

Diêu Lâm đương nhiên không thật sự cùng họ vào nhà uống trà. Anh ta chỉ sững sờ vài giây, rồi gượng cười nói "Không cần không cần, tôi về trước đây", sau đó lái xe rời đi.

Ngay khoảnh khắc anh ta quay lưng, Tưởng Kỵ buông tay đang nắm lấy tay cô. Tưởng Vọng Thư cúi đầu nhìn một cái rồi nhẹ giọng nói với Tưởng Kỵ "Đợi một chút."

Tưởng Kỵ nhìn bóng lưng cô ôm bó hoa, trong khoảnh khắc đó hơi thở anh gần như ngừng lại, cổ họng thậm chí còn mơ hồ ngửi được vị máu gỉ sét.

Nhưng giây tiếp theo, anh nhìn thấy cô vứt bó hoa đó vào thùng rác cách đó vài mét. Những cánh hoa đỏ tươi rủ xuống trên đống rác bẩn thỉu, trong lòng Tưởng Kỵ chợt dâng lên một niềm vui kỳ lạ, trái tim anh dường như đã hồi phục lại nhịp đập trong khoảnh khắc đó.

Tưởng Vọng Thư thản nhiên đi đến bên cạnh anh, bàn tay rủ xuống bên hông tự nhiên nắm lấy tay anh: "Đi thôi."

Tưởng Kỵ ngây người, anh nhất thời không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn Tưởng Vọng Thư. Trong ký ức khuôn anh, mặt non nớt của cô gái không biết từ lúc nào đã trở nên trưởng thành, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt không khác gì bình thường, vậy mà anh lại vô cớ nhìn ra được vài phần kiên trì và cố chấp.

Anh hiểu được lời cô muốn nói, vì vậy anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, khẽ đáp một tiếng: "Đi thôi, về nhà."

Lúc này là hơn mười hai giờ trưa, cũng chính là lúc thị trấn nhỏ này náo nhiệt nhất. Trong con hẻm nhỏ, người qua lại tấp nập, có người vừa tan làm muốn về nhà ăn cơm trưa, có người vẫn đang mua rau ở quầy hàng bày ở đầu hẻm, có người ăn cơm trưa xong đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nói chuyện phiếm để chờ tiêu cơm.

Nhộn nhịp, người qua kẻ lại.

Đây không phải là ở nhà, nơi không có người ngoài, cũng không phải là trong màn đêm chỉ có Nguyệt Lượng có thể nghe thấy tiếng th* d*c quấn quýt của hai người họ.

Cả hai người họ đều biết lúc này nắm tay đi trên đường có ý nghĩa gì.

Lúc này, đầu Tưởng Vọng Thư lại chợt nghĩ đến một vấn đề, mùi vị hỗn tạp đặc trưng của chợ búa quyện với mùi của đám người xa lạ, quyện với mùi tanh của cá thịt, mùi hương sữa tắm quen thuộc trên người họ dường như bị mùi vị này xua tan. Nếu vậy trên người họ chẳng lẽ không còn điểm gì giống nhau nữa sao? Cô và Tưởng Kỵ, hẳn là không giống nhau lắm đâu.

Nếu là người không quen biết thì bọn họ có lẽ cũng chỉ lướt qua một cái rồi chẳng thèm nhìn lại thêm lần nào nữa đâu. 

Thế nhưng, ở cái thị trấn nhỏ bé này, người quen biết nhau thì không thiếu.

"Ủa?" Họ mới đi được vài bước, bốn bước, hay năm bước? Thì đã có một dì sống ở khu này nhìn về phía họ bằng ánh mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên. Chồng của dì làm công ở công trường, thường xuyên ăn mì ở quán của Tưởng Kỵ, có lẽ người chồng đã kể rằng Tưởng Kỵ luôn cho ông thêm mì nên mỗi lần gặp anh dì đều chào hỏi rất nhiệt tình.

Lúc này ánh mắt của dì dừng ở trên mặt họ, rồi lại dừng ở trên đôi tay họ đang đan vào nhau, ngạc nhiên không thể nói thành lời, như thể dì ấy vừa nhìn thấy chuyện gì đó kinh thiên động địa vậy.

Mà họ cũng chỉ là một đôi tình nhân từng gọi nhau là anh em mà thôi.

Tưởng Kỵ không nói nhiều với dì, chỉ chào hỏi dì như thường lệ "Dì ăn cơm chưa?", dì lắp bắp nói "Ăn rồi", thế là hai người họ cứ vậy thản nhiên lướt qua.

Tưởng Vọng Thư cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ra mồ hôi nhưng tay vẫn nắm lấy tay Tưởng Kỵ không buông ra, cho đến khi về đến nhà.

Đóng cửa lại, lại chỉ còn hai người họ.

Nhưng họ biết, ở nơi hai người không nghe không thấy được, nước bọt đã bắt đầu bay tứ tung.

Tưởng Vọng Thư cởi chiếc khăn quàng cổ trên cổ, tùy tiện đặt khăn lên bàn, rồi ngồi xuống muốn uống một cốc nước lạnh. Cô mơ màng nghĩ, hôm nay thời tiết hơi nóng hay sao? Sao trán và cổ cô đều ra một vòng mồ hôi rồi.

Tưởng Kỵ im lặng cầm lấy giấy ăn trên bàn, ngồi xổm trước mặt Tưởng Vọng Thư, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rút một tờ giấy ăn ra rồi dịu dàng lau đi mồ hôi trên lòng bàn tay cô.

Tưởng Vọng Thư cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống tay anh.

Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói với cô: "Anh xin lỗi."

Anh ấy đại khái đoán được người khác sẽ nói gì, có lẽ có người ta sẽ nói là anh đạo đức bại hoại, ép buộc em gái mình, có lẽ cũng có người sẽ nói em gái anh không biết xấu hổ quyến rũ anh trai mình, tóm lại đều là những lời khó nghe, ở cái nơi cũ kỹ này, sẽ không có ai cho rằng tình cảm của họ là trong sáng.

Mà tất cả những điều này vốn dĩ có thể không xảy ra. Nếu anh kìm nén tình cảm với cô, khi cô hôn lên lưng mình, anh chỉ cần xem như chưa có chuyện gì xảy ra; nếu vừa rồi anh không ghen tuông, không lộ ra bộ mặt xấu xí như vậy, không nắm lấy tay cô ở ngã tư đường đông đúc thì…

Anh là anh trai, lẽ ra anh phải trưởng thành hơn cô nhưng anh lại không làm được.

Tưởng Vọng Thư đỏ hoe mắt, cô đưa tay vòng qua cổ anh, cả người dựa hẳn vào anh, Tưởng Kỵ đứng thẳng người lên, bế cô lên ôm chặt vào lòng, lực đạo mạnh đến mức như muốn hòa cô vào cơ thể mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!