Chương 4: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 04Tấm rèm.

Khi Tưởng Kỵ bước xuống cầu thang, Tưởng Vọng Thư vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách. Cô không chơi điện thoại, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước như đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng biểu cảm lại có chút gì đó kỳ lạ. Không gian xung quanh cô như đang cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Ánh mắt Tưởng Kỵ nhìn theo hướng cô đang nhìn, nơi ấy đặt một chiếc bàn nhỏ với tấm ảnh đen trắng của Tưởng Tráng và hũ tro cốt. Nén hương cháy âm thầm, khói hương thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.

Tưởng Kỵ nhíu mày, gọi nhũ danh của cô: "Nguyệt Lượng."

Tưởng Vọng Thư giật mình, ngay lập tức thoát khỏi mớ cảm xúc mình vừa đắm chìm vào. Cô khẽ mím môi, nhẹ nhàng đáp: "Có gì không anh?"

Biểu hiện của cô bình thường, không có gì khác lạ nhưng Tưởng Kỵ vẫn lo lắng, sợ cô lại chìm vào những suy nghĩ tiêu cực. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thông báo: "Chăn gối anh vừa mang xuống, sáng sớm đã phơi nắng rồi nên thơm lắm." Dừng một chút, anh nói tiếp: "Em lên nghỉ trưa đi."

Tưởng Vọng Thư chậm rãi "Dạ" một tiếng, vẫn còn đang ngẫm nghĩ về tiếng gọi Nguyệt Lượng ban nãy. Ngẩng đầu, cô thấy vẻ mặt thận trọng của anh, giống hệt như những lần anh dỗ dành khi cô ốm.

Cô bất giác ngẩn người.

Hồi Tưởng Vọng Thư học cấp ba, có thời gian cô rơi vào trạng thái trầm cảm. Mức độ nghiêm trọng thế nào, cô không rõ. Ở đây không có bác sĩ chuyên môn nào khám cho cô và bản thân cô cũng không thể đi khám. Dĩ nhiên, cô cũng chẳng nghĩ mình bị bệnh, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.

Khi ấy, Tưởng Kỵ cũng đã dỗ dành cô như vậy. Bình thường anh vốn ít nói, mỗi lần cố gắng trò chuyện đều phải vắt óc suy nghĩ, lời nói cứ lặp đi lặp lại mấy câu quen thuộc đó. Dù vậy, anh vẫn cố gắng biến sự vụng về thành dịu dàng. Khi không thể nói lời an ủi thì anh chỉ biết dỗ dành cô ăn thêm chút đồ ngon, nghỉ ngơi thêm chút nữa

Như lúc này đây.

Tưởng Vọng Thư thầm thở dài trong lòng, cô đứng dậy nói chuyện với Tưởng Kỵ, giọng nói khe khẽ êm tai: "Anh hôm nay không mở cửa hàng, hay là cũng đi ngủ trưa một chút đi?"

Tưởng Kỵ không có thói quen ngủ trưa, vừa định từ chối thì ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, không hiểu sao anh lại gật đầu: "Ừ."

Tưởng Vọng Thư đi theo sau lưng Tưởng Kỵ lên lầu, cầu thang nhà họ làm bằng gỗ nên dù có cố gắng kiểm soát âm lượng bước chân đến đâu, vẫn không thể ngăn được tiếng "kẽo kẹt" khi bước chân lên những bậc thang gỗ.

Tưởng Vọng Thư nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Kỵ, cánh tay anh đưa lên nhẹ nhàng đặt lên tay vịn cầu thang, không dùng sức nhưng vẫn có thể thấy đường nét cơ bắp rõ ràng và mượt mà.

Tưởng Kỵ có thân hình rất đẹp. Dù cho anh không tập luyện gì đặc biệt nhưng ngày thường anh luôn vẫn thường xuyên bận rộn làm việc, lại thường xuyên chạy bộ, thân hình đẹp đẽ cùng cơ bắp săn chắc đó có lẽ là do vậy mà thành.

Tưởng Vọng Thư nhớ lại, ngày trước cứ đến mùa hè là Tưởng Kỵ thường c** tr*n đi lại trong nhà, lúc đó cô dường như không để ý đến cơ bắp trên người anh nhưng tại sao rõ ràng nói là không để ý, vậy mà giờ đây hình ảnh anh c** tr*n lại hiện lên rõ ràng đến vậy trong tâm trí cô?

Ngón tay Tưởng Vọng Thư đặt trên tay vịn cầu thang khẽ co lại, tai cô cũng ửng hồng lên.

Cô lại nhớ đến chiếc chậu giặt đồ mà Tưởng Kỵ vừa cầm. Trong đó, ngoài chiếc quần trắng của cô, còn có một mảnh vải đen nhỏ.

Tưởng Kỵ đã giặt đồ lót cho cô. Suy nghĩ này lập tức chui vào đầu Tưởng Vọng Thư, làm cho mặt cô đỏ hơn.

Tiếng "kẽo kẹt" khi lên cầu thang nhanh chóng dừng lại, Tưởng Vọng Thư vừa định mở miệng thì Tưởng Kỵ đã lên tiếng trước, anh thấp giọng nói: "Sau này đừng treo đồ lót trên cửa nhà vệ sinh nữa, không biết lúc nào có khách đến dùng nhà vệ sinh, người khác nhìn thấy thì không hay."

Tưởng Vọng Thư đỏ bừng tai, sau đó khẽ đáp: "…Dạ, em biết rồi."

Tưởng Kỵ thần sắc tự nhiên, dường như chỉ coi việc này là chuyện bình thường. Nhưng… nhưng đó là đồ lót của cô mà, sao anh có thể thản nhiên nói ra rồi lại thản nhiên giặt nó như vậy? Dù sao cô cũng đã trưởng thành thành một người phụ nữ rồi, chẳng lẽ anh không thấy chút ngại ngùng nào sao?

Có lẽ trong lòng Tưởng Kỵ, anh thực sự chỉ coi cô như em gái ruột thịt mà thôi.

Lòng Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy buồn vô cớ, cô lặng lẽ kéo tấm rèm vốn đã kín mít rồi chui vào giường của mình.

Tưởng Kỵ chỉ mặc một chiếc quần dài mỏng và áo cộc tay nên có thể chui luôn vào chăn ngủ nhưng Tưởng Vọng Thư sợ lạnh nên cô mặc nhiều lớp áo, lúc này đang cởi chiếc áo len trên người. Tấm rèm không cách âm, những tiếng sột soạt cứ thế lọt thẳng vào tai Tưởng Kỵ.

Tiếng động vang lên vài giây, ngừng vài giây rồi lại tiếp tục, có lẽ là cô đã cởi xong áo và đang c** q**n dài. Tưởng Kỵ nằm trên giường nhìn lên trần nhà, cổ họng lăn một cái, rồi trong tiếng sột soạt ấy, anh khẽ hỏi: "Lần này về, em định ở mấy ngày?"

Tiếng động đột nhiên dừng lại, Tưởng Vọng Thư im lặng vài giây rồi nhẹ giọng đáp: "Em không đi nữa."

Tưởng Kỵ giật mình, anh lập tức ngồi bật dậy, cau mày nhìn chằm chằm vào tấm rèm màu xám, giọng khô khốc: "Ý em là sao?"

"Sao là sao chứ?" Tưởng Vọng Thư trả lời rồi chui vào chăn. Tại sao nghe tin cô không đi, giọng Tưởng Kỵ chẳng có chút vui mừng nào? Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị đè nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!