XUÂN MUỘN – 38Đi giày.
Tưởng Vọng Thư biết Lâm Ý có lẽ sẽ không đến nữa, cũng không mong đợi bà ấy quay lại. Cô biết Lâm Ý có cuộc sống hạnh phúc nên sự thờ ơ bỏ bê trong mấy chục năm qua đã là câu trả lời, dù bà ấy có nói gì đi nữa thì Tưởng Vọng Thư cũng sẽ không thể tha thứ cho bà. Hơn nữa, cô rất trân trọng cuộc sống hiện tại, đối với cô, nơi nào có Tưởng Kỵ, nơi đó chính là nhà.
Dù nghĩ vậy nhưng buổi tối cô vẫn hơi khó ngủ, trở mình mấy lần, Tưởng Kỵ ở phía bên kia tấm màn nhẹ giọng hỏi cô: "Nguyệt Lượng? Không ngủ được sao?"
Tưởng Vọng Thư lúc này mới mơ hồ nhớ lại: À, họ bây giờ không chỉ là anh em nữa.
Thế là cô xuống giường, nhẹ nhàng vén màn lên, rồi rón rén lén chui vào ổ chăn của Tưởng Kỵ.
Tưởng Kỵ đã sớm nhìn thấy hành động của cô, cười ôm cô vào lòng, rồi giơ tay kéo chăn cho cô, anh dựa vào một luồng ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ nhìn cô, khẽ cười nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn lén chui vào chăn của anh hả?"
Tưởng Vọng Thư bị tiếng cười trầm trầm của anh làm cho tai nóng bừng, cô hơi xấu hổ đẩy ngực Tưởng Kỵ: "Không được nói."
"Không nói." Giọng Tưởng Kỵ vẫn mang theo chút cưng chiều, anh dùng cằm khẽ cọ vào đỉnh đầu cô, rồi cảm thấy chưa đủ, anh cúi đầu hôn lên trán cô, anh hôn rất mạnh, phát ra một tiếng "chụt" rất lớn.
Mặt Tưởng Vọng Thư hơi đỏ, cô rúc vào lòng anh, chăn của Tưởng Kỵ và của cô cũng có cùng một mùi hương, nhưng ổ chăn bên này dường như còn lẫn một chút mùi hương đặc trưng của anh. Tưởng Vọng Thư hít hít mũi, lại vùi mình sâu hơn vào lòng anh. Lúc này không liên quan đến d*c v*ng, cô chỉ cảm thấy ở trong lòng Tưởng Kỵ rất an ổn, cảm thấy như vậy là đủ an toàn, đủ thân mật.
Tưởng Kỵ dường như cũng cảm thấy vậy, anh vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Ngủ thế này có được không?"
Tưởng Vọng Thư nằm trong lòng anh, khẽ gật đầu.
Tưởng Kỵ kéo chăn lại gần hơn một chút, để đầu cô có thể tựa vào ngực anh. Cơ ngực săn chắc của Tưởng Kỵ mềm mềm, Tưởng Vọng Thư cảm thấy rất giống gối, không nhịn được đưa tay ấn ấn.
Cổ họng Tưởng Kỵ lăn một cái, anh cười trầm một tiếng: "Đừng quậy."
Tâm trạng của Tưởng Vọng Thư cũng theo tiếng cười của anh mà trở nên nhẹ nhõm hơn, cô cọ cọ đầu, tìm một vị trí thoải mái trên người anh rồi nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, Tưởng Kỵ hiếm khi vẫn chưa dậy. Cô vừa mở mắt đã chạm vào mắt Tưởng Kỵ, anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú mang theo sự dịu dàng, quyến luyến đặc trưng.
Tưởng Vọng Thư còn chưa hoàn hồn thì anh đã cúi xuống hôn lên trán cô, khàn giọng nói với cô "Chào buổi sáng." Tưởng Vọng Thư cảm thấy cơ thể mình ấm áp, vừa định ngẩng đầu chào Tưởng Kỵ buổi sáng thì cảm thấy eo mình chạm vào một thứ nóng bỏng, cứng rắn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Tưởng Kỵ thản nhiên vuốt tóc cô: "Ngủ thêm chút nữa đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng trước."
Tưởng Vọng Thư vừa tỉnh dậy ý thức còn hơi lơ đãng, vô thức gật đầu. Nhìn thấy thứ gì đó không che giấu được ở bên dưới khi Tưởng Kỵ đứng dậy thì cô mới nhận ra thứ vừa nãy đã chạm vào cô là gì. Cô nuốt nước bọt, trong cơn mơ màng là mùi hương quen thuộc, mùi sữa tắm, mùi chăn gối…
Tưởng Vọng Thư vùi mặt vào chăn, tai đỏ bừng.
Đợi Tưởng Vọng Thư nằm lười trong chăn thêm một lát, đợi cho tâm trạng ổn định rồi mới chậm rãi thay quần áo xuống lầu, lúc này Tưởng Kỵ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bữa sáng rất đơn giản, một nồi cháo trắng, một đĩa trứng chiên củ cải, một lồng bánh bao hấp, Tưởng Vọng Thư lại thích nhất những món ăn đơn giản mà có thể làm ấm bụng một cách dễ chịu như vậy.
Khi Tưởng Kỵ bưng bánh bao tới, Tưởng Vọng Thư không nhịn được liếc nhìn xuống háng anh, ánh nhìn không trực diện như lúc nãy.
Tưởng Kỵ đặt bánh bao trước mặt cô, thấp giọng hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Tưởng Vọng Thư cúi đầu không tự nhiên: "Không có gì."
Tưởng Kỵ cười khẽ.
Ăn xong bữa sáng, Tưởng Vọng Thư phải đi làm. Hôm nay Tưởng Kỵ vẫn không mở cửa hàng, Tưởng Vọng Thư vẫn chưa học được cách lái xe điện nên chỉ có thể đi bộ đi làm. Nhưng may mắn là thị trấn này vốn nhỏ, tiệm sách cũng không xa nhà họ, coi như là đi dạo cũng được.
Tưởng Vọng Thư thay giày dưới mái hiên ngoài cửa, Tưởng Kỵ dựa vào cửa nhìn cô.
Hành động của Tưởng Vọng Thư có chút chậm chạp, có lẽ vì tối qua cô và Tưởng Kỵ quá thân mật nên hôm nay cô lại có chút không muốn rời xa anh, dù chỉ là đi làm cũng không muốn.
Tưởng Kỵ liếc nhìn gót giày cô loay hoay mãi vẫn chưa xỏ vào được, thở dài, cúi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, giúp cô mang giày vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!