XUÂN MUỘN – 37Đi dạo trên phố.
Khi Tưởng Vọng Thư đi làm về, Tưởng Kỵ đã nấu xong bữa tối.
Bữa tối thịnh soạn như thường lệ, ba mặn một canh, một đĩa nghêu xào, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa cà chua xào trứng và canh ngô cà rốt, toàn là món Tưởng Vọng Thư thích ăn.
Tưởng Vọng Thư có chút ngạc nhiên, cô đặt túi xách xuống rồi đi tới xem tay Tưởng Kỵ, nhíu mày lo lắng nói: "Không phải nói đợi em về rồi mới nấu cơm sao, sao anh lại làm cơm bằng một tay?"
Tưởng Kỵ khẽ nói: "Động tác chậm một chút thôi, ở nhà anh cũng không có việc gì làm, tay không dính nước, không sao."
Vì tay bị thương nên Tưởng Kỵ không mở cửa hàng. Tưởng Vọng Thư đi làm từ sáng, anh ở nhà không có việc gì làm nên đã nấu bữa tối. Hơn một tuần nằm viện đều là Tưởng Vọng Thư nấu cơm chăm sóc anh, anh vẫn không muốn thấy Tưởng Vọng Thư quá mệt mỏi.
Sau khi kiểm tra tay Tưởng Kỵ, xác nhận băng gạc quả thật không bị dính nước thì Tưởng Vọng Thư mới nhẹ nhàng đáp một tiếng, cùng anh ngồi vào bàn ăn cơm. Tưởng Kỵ vẫn gắp thức ăn cho cô như thường lệ, bảo cô ăn nhiều thịt hơn nhưng Tưởng Vọng Thư lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.
Cô biết, có lẽ là vì lúc sáng khi cô nắm lấy tay anh, anh đã không dùng ngón cái xoa mu bàn tay cô như mọi khi.
Điều cô không biết là, sau khi cô rời nhà đi làm vào buổi sáng, Lâm Ý lại đến một lần nữa, lần này mục tiêu của bà ta rõ ràng là Tưởng Kỵ.
Tưởng Kỵ biết Lâm Ý muốn nói gì, bình tĩnh để bà ta vào, sau đó đóng chặt cửa, tránh cho hàng xóm nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Lâm Ý có vẻ mặt rất phức tạp: "Cậu và Nguyệt Lượng… hai người, ở bên nhau rồi sao?"
Mặt Tưởng Kỵ không hề có chút biến động nào, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy."
Lâm Ý đứng dậy khỏi ghế, cảm xúc có chút kích động: "Cậu… sao có thể như vậy được?"
"Nguyệt Lượng gọi cậu là anh, hai đứa là anh em mà!"
Giọng Tưởng Kỵ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể làm cho cơ thể Lâm Ý bắt đầu hơi run rẩy: "Có gì mà không thể? Tôi và Nguyệt Lượng không có quan hệ huyết thống, nhiều năm không gặp, ngay cả chuyện này mà dì cũng quên rồi sao?"
Sắc mặt anh rõ ràng không hề thay đổi nhưng lời nói ra lại khiến Lâm Ý như rơi vào hầm băng. Giọng bà đã bắt đầu run rẩy: "Hai người tuy không phải anh em ruột nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy hai đứa có khác gì anh em ruột đâu? Bao nhiêu năm rồi… cậu đi hỏi hàng xóm xem, ai mà không coi hai người như anh em ruột?"
"Tưởng Kỵ." giọng Lâm Ý trở nên bi thương, ngữ khí cũng mang theo chút van nài: "Tôi biết những năm nay cậu nuôi Nguyệt Lượng rất vất vả, cũng tin cậu thật lòng yêu thương Nguyệt Lượng. Nhưng nếu cậu thật lòng vì con bé mà suy nghĩ thì cậu không nên làm vậy, lẽ nào cậu muốn người ta chỉ trỏ sau lưng Nguyệt Lượng sao?"
Bàn tay Tưởng Kỵ đang buông thõng bên người bỗng siết chặt lại, những đường gân xanh nổi lên vì xúc động bị che khuất dưới ống tay áo, im lặng vài giây, anh lạnh giọng nói: "Đây là chuyện của chúng tôi, có liên quan gì đến dì?"
Lâm Ý giật mình, bà nghiêng đầu nhìn Tưởng Kỵ, nhìn cậu bé luôn có ánh mắt nhàn nhạt kia, không – bây giờ hẳn là phải gọi là đàn ông rồi, biểu cảm trên khuôn mặt trưởng thành ngày càng lạnh lùng: "Tôi đồng ý cho dì vào nhà, đồng ý ngồi đây nghe dì nói chuyện, đều là vì Nguyệt Lượng mà thôi. Nói cho cùng thì dì có tư cách gì để lên giọng ở đây?"
"Dì quên rồi sao, lúc Nguyệt Lượng năm tuổi, dì đã bỏ rơi con bé." Tưởng Kỵ lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt nhìn bà sắc bén vô cùng: "Cô ấy đã nói không muốn gặp lại dì nữa, dì không hiểu sao?"
Lâm Ý gần như đã chạy trối chết. Tưởng Kỵ không biết bà ấy còn đến nữa không, có lẽ là sẽ không, vì những lời anh nói ra đã quá tuyệt tình. Nhưng những lời Lâm Ý nói khi nãy lại cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Nói thật, anh không quan tâm người khác nói gì, nếu không thì anh đã không đến dự tang lễ của Tưởng Tráng, vì ngay cả tham dự cho có anh cũng không muốn. Nhưng anh không muốn nhìn Nguyệt Lượng của anh bị người ta bàn tán xôn xao.
Hôm nay Tưởng Vọng Thư nắm tay anh trước mặt Lâm Ý, Tưởng Kỵ biết cô chỉ muốn trả thù Lâm Ý vì đã bỏ rơi cô năm xưa mà thôi. Nhưng nếu thật sự để cô đan mười ngón tay với anh đi trên phố thì sao?
Khi đó Tưởng Kỵ đang ngồi trong phòng khách, Tưởng Vọng Thư vừa rửa xong chén đi vào, anh tạm thời gác lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tự nhiên nắm lấy tay cô, rút một tờ giấy ăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên tay cô, rồi thấp giọng hỏi: "Em có dùng nước rửa chén rửa sạch tay không?" Da tay cô mềm, nếu dính chút dầu mà không rửa sạch thì sẽ luôn bị nổi mấy mụn nước nhỏ, còn cô thì lúc nào cũng không chịu được ngứa nên cứ gãi.
Tưởng Vọng Thư gật đầu: "Có."
Người đứng trước mặt dùng mắt lén nhìn anh, như đang cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
Tưởng Kỵ sớm đã bắt được ánh mắt của cô, đang bất đắc dĩ muốn hỏi cô có chuyện gì thì cô đã nhỏ giọng mở lời trước: "Anh có giận không?"
Tưởng Kỵ có chút khó hiểu "Hửm?" một tiếng.
"Em…" Tưởng Vọng Thư có chút ngượng ngùng, nửa ngày không nói nên lời.
Tưởng Kỵ một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên đặt trên đùi mình rồi ôm cô vào lòng, anh xoa đầu cô, giọng ôn hòa: "Nguyệt Lượng muốn nói gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!