XUÂN MUỘN – 36Trả thù.
Mẹ của Tưởng Vọng Thư tên là Lâm Ý, nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông cao lớn, Lâm Ý đoán người trước mắt hẳn là Tưởng Kỵ, bởi vì tuy diện mạo của anh thay đổi rất nhiều nhưng đôi mắt vẫn không khác gì lúc nhỏ, có thần nhưng lại không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu mọi thứ. Bà chỉ nhìn vài lần đã thấy sợ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu.
Lâm Ý tránh ánh mắt của anh, đứng ngập ngừng ở cửa, có chút ngượng ngùng gọi anh: "Lâu rồi không gặp, A Kỵ."
Sắc mặt Tưởng Kỵ nhàn nhạt, giọng nói mang theo sự xa cách: "Dì Lâm, mời dì vào nhà ngồi chơi."
Năm đó bà đã bỏ Tưởng Vọng Thư lại cho Tưởng Kỵ, những năm qua Tưởng Kỵ hẳn là đã nuôi nấng Tưởng Vọng Thư thật tốt. Bà vừa đứng bên ngoài nhìn Tưởng Vọng Thư rất lâu, làn da của con bé trắng nõn mịn màng, trên má cũng có chút thịt, đặt ở đâu cũng có thể coi là một cô gái rất xinh đẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ gầy gò như trước nữa.
Lâm Ý biết loại người cặn bã như Tưởng Tráng sẽ không bao giờ thay đổi bản tính, thậm chí có thể vì sự rời đi của bà mà càng ngày càng quá đáng. Tưởng Vọng Thư có thể lớn lên bình an khỏe mạnh, thậm chí cuộc sống càng ngày càng tốt, hoàn toàn là nhờ người đang ngồi trước mắt bà.
Bà nhân lúc Tưởng Kỵ đang pha trà ngẩng đầu đánh giá sơ qua nơi ở chật hẹp tối tăm ngày xưa. Ngày trước, nơi này luôn không có ánh sáng lọt vào, đây là nơi đã giam cầm bà suốt bao năm, thế mà hôm nay lại được họ quét dọn sạch sẽ sáng sủa như vậy.
Trong lòng Lâm Ý có trăm mối ngổn ngang, bà vừa thấy may mắn, thấy áy náy, lại ẩn ẩn có chút bất an. Bởi vì hôm nay bà đến, là muốn đón con gái mình đi.
Kể từ khi trốn thoát, bà đã về nhà ba mẹ mình. Ba mẹ tuy tức giận vì bà ngày xưa không nghe lời nhưng dù sao đó cũng là con gái ruột của mình, thấy bà sống không tốt thì ba mẹ bà cũng đau lòng, chỉ là khi bà đề nghị muốn đón con gái mình về thì ba mẹ bà sống chết không đồng ý.
Họ nói đứa con gái sẽ là gánh nặng cho bà khi bà muốn tìm người khác, cũng nói họ chắc chắn sẽ không nhận đứa con của kẻ khốn nạn đó làm cháu gái. Sau đó, dưới sự mai mối của cha mẹ, Lâm Ý kết hôn với một người đàn ông giàu có, người đó hơn bà gần mười tuổi, ngoại hình rất ưa nhìn, cư xử lại vô cùng lịch thiệp, quan trọng nhất là người đó rất dịu dàng với bà.
Nhưng đàn ông càng đối xử tốt với bà, cuộc sống của bà càng thoải mái, thì bà càng không dám nói rằng mình có một đứa con gái ở nơi không ai hay biết.
Càng sống lâu trong căn biệt thự sang trọng, sáng sủa, bà càng không muốn nhớ lại cái nơi không có ánh sáng lọt vào này. Hơn nữa, bà biết sâu thẳm trong lòng mình vẫn còn sợ Tưởng Tráng. Dù bà không còn là Lâm Ý của ngày xưa nhưng ký ức về việc bị bạo hành đã khắc sâu vào đầu bà. Vì vậy, bà chỉ có thể tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác, nói rằng có Tưởng Kỵ ở đây, Tưởng Kỵ nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Lượng thật tốt.
Nhưng dù vậy, trong lòng bà vẫn luôn lo lắng. Lo lắng nhưng lại không dám làm gì. Cho đến khi chồng hiện tại của bà qua đời vì bệnh tật, để lại cho bà một khoản tài sản kếch xù thì bà mới dám quay về Bình Nam.
Bà dè dặt lên tiếng: "Tưởng… Tưởng Tráng đâu?"
Sắc mặt Tưởng Kỵ bình tĩnh như không, động tác trên tay anh không hề dừng lại: "Chết rồi."
Lâm Ý sững sờ, mặt bà trắng bệch, nhất thời không phản ứng kịp. Không biết bao lâu sau, có lẽ là vài giây, cũng có lẽ là vài phút, bà mới mím môi cười yếu ớt: "Vậy thì tốt, chết là tốt rồi."
Tưởng Kỵ không có tâm trạng để hồi tưởng quá khứ với bà, có thể ngồi đây nói chuyện với bà vài câu đã tiêu hao hết kiên nhẫn của anh. Toàn bộ tâm trí anh giờ đây đều treo trên người ai kia ở trên lầu, Tưởng Kỵ đoán Tưởng Vọng Thư chắc lại đang ngồi ở cầu thang nghe lén, anh phải nhanh chóng lên ôm cô.
Vì vậy, anh không muốn nói thêm lời nào, đi thẳng vào vấn đề: "Lần dì đến là vì cái gì?"
Lâm Ý im lặng vài giây, bà không dám nhìn mắt Tưởng Kỵ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt: "Tôi… tôi muốn đón Tưởng Vọng Thư về."
"Về?" Tưởng Kỵ như nghe thấy chuyện cười, anh nhếch mép, trên mặt lại không có chút ý cười nào, sắc mặt ngược lại có chút lạnh lẽo: "Đây chính là nhà của cô ấy, dì còn muốn cô ấy về đâu?"
Biểu cảm của Lâm Ý có chút gượng gạo, trước đây bà đã mơ hồ nhận ra Tưởng Kỵ lớn lên chắc chắn sẽ không tầm thường, giờ đây mới nói vài câu, bà quả nhiên đã bị khí thế của anh áp đảo. Nói chuyện với Tưởng Kỵ chắc chắn bà sẽ không có lợi. Vì vậy bà chuyển chủ đề nói: "Nguyệt Lượng có nhà không? Tôi nói chuyện với Nguyệt Lượng…"
"Không cần." Tưởng Kỵ cắt ngang lời bà, lần này ngay cả giả vờ anh cũng không thèm, sắc mặt anh lạnh xuống: "Dì cứ nói với tôi là được rồi, ý của tôi, chính là ý của Nguyệt Lượng."
Câu nói này lọt vào tai Lâm Ý khiến bà sững người một chút, trong lòng cảm thấy có chút khác thường. Câu nói này chứa quá nhiều sự áp đặt, cho dù là anh trai cũng không nên có sự kiểm soát mạnh mẽ như vậy.
Lâm Ý nhíu mày, bà ngước mắt nhìn sắc mặt Tưởng Kỵ, cũng biết hôm nay mình không đạt được mục đích nên bà cũng không dây dưa nữa, đứng dậy tạm biệt Tưởng Kỵ: "Ngày mai tôi lại đến."
"Dì có đến bao nhiêu lần nữa thì kết quả cũng chỉ có một." Tưởng Kỵ lịch sự đứng dậy tiễn bà, lời nói lại không chút khách khí nào: "Nguyệt Lượng sẽ không đi."
Đóng cửa lại, Tưởng Kỵ bước thẳng lên lầu.
Người quả nhiên đang ngồi ở cầu thang, Tưởng Kỵ lên thì Tưởng Vọng Thư vẫn còn ở đó, cô ngồi bên cạnh cầu thang, co mình lại thành một cục, hai tay ôm lấy đầu gối. Tưởng Kỵ nhíu mày, bế cô từ dưới đất lên, đau lòng cọ vào má cô.
Tưởng Vọng Thư vòng tay ôm cổ anh, cả người co rúc vào trong lòng anh.
Đôi mắt cô hơi đỏ hoe, nhìn về phía trước với ánh mắt trống rỗng: "Tại sao…"
Cô chưa nói hết lời, Tưởng Kỵ lại hiểu cô muốn nói gì. Cô muốn hỏi tại sao, tại sao mẹ cô năm đó lại bỏ rơi cô, bây giờ lại muốn mang cô đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!