Chương 35: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 35"Là Nguyệt Lượng phải không?"

Tưởng Vọng Thư chui ra khỏi lòng Tưởng Kỵ, nhỏ giọng hỏi anh: "Có cần em giúp anh tắm không?"

Tưởng Kỵ khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ, tiếng cười rung động cả lồng ngực, đến Tưởng Vọng Thư đang áp trên ngực anh cũng cảm nhận được sự rung động lên xuống. Tưởng Vọng Thư bị anh cười đến tai nóng bừng, có chút không vui bĩu môi lầm bầm: "Không cần thì thôi."

Tưởng Kỵ đương nhiên không thể để Tưởng Vọng Thư tắm cho anh. Không phải vì anh chỉ cần tưởng tượng bàn tay Tưởng Vọng Thư chạm lên cơ thể tr*n tr** của mình thôi thì anh đã không kìm lòng được, mà là vì trời bây giờ lạnh, Tưởng Vọng Thư tắm cho anh thì khó tránh khỏi phải đụng nước, anh sợ cô bị cảm lạnh.

Nhưng dường như kể từ hôm qua, người trong lòng anh dường như càng ngày càng bộc lộ cảm xúc, không vui thì ngay cả giả vờ cũng không, mặt đã xị xuống rồi. Tưởng Kỵ thích Tưởng Vọng Thư như vậy, nhìn cô sống động, tốt hơn nhiều so với hồi cô còn học cấp ba. Anh ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Em giúp anh quấn túi ni lông vào tay được không?"

Tưởng Vọng Thư miễn cưỡng "Ừ" một tiếng bằng mũi, Tưởng Kỵ ánh mắt mang theo ý cười, một tay n*ng m*ng cô lên, Tưởng Vọng Thư giật mình, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh, có chút bực bội: "Anh làm gì vậy?"

"Đi tắm." Anh thấp giọng nói.

Tưởng Kỵ như ôm bé con, một tay n*ng m*ng cô, tay còn lại bị thương thì đặt hờ trên lưng cô, ôm cô đi xuống lầu. Tưởng Kỵ sức lực lớn, Tưởng Vọng Thư vững vàng nằm trong lòng anh, không có chút cảm giác bất an nào là mình sắp rơi xuống.

Cô lại cảm thấy có chút mới lạ, cô nhớ hồi nhỏ Tưởng Kỵ cũng từng ôm cô như vậy, lớn rồi thì không ôm nữa. Cô cựa quậy trong lòng anh, Tưởng Kỵ lại xốc cô lên một chút. Cô giật mình, tay ôm cổ anh siết chặt lại làm Tưởng Kỵ bật cười khẽ. Tưởng Vọng Thư biết bị anh trêu chọc nên bĩu môi, không thèm để ý đến anh nữa.

Tưởng Kỵ đặt cô vững vàng lên ghế, đi vào bếp lục tìm màng bọc thực phẩm và túi ni lông, đưa cho Tưởng Vọng Thư. Tưởng Vọng Thư vừa quấn cho anh thì thấy anh nhíu mày: "Phải cởi áo ra trước đã." Bằng không lát nữa tay quấn quá nhiều nilon thì sẽ khó cởi áo hơn. 

Tưởng Vọng Thư "Ồ" một tiếng, tự nhiên đưa tay cởi cúc áo của anh, những ngón tay mềm mại lướt qua ngực anh làm cho cổ họng Tưởng Kỵ nghẹn lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào vành tai hơi đỏ của cô.

Sau khi cởi áo ra, Tưởng Vọng Thư sợ Tưởng Kỵ bị lạnh nên không dám đùa giỡn anh, chỉ cúi đầu cẩn thận cuốn bên tay bị băng bó của anh lại bằng màng bọc thực phẩm, gói hết vòng này đến vòng khác, không muốn anh bị dính một chút nước nào.

Tưởng Kỵ nhìn bàn tay ngày càng to ra, bất lực nói: "Được rồi."

Tưởng Vọng Thư không yên tâm lại quấn thêm một vòng, lúc này mới vỗ vỗ cánh tay anh: "Được rồi."

Tưởng Kỵ đáp một tiếng, cầm lấy quần áo sạch muốn mặc vào nhà vệ sinh. Vừa vào nhà vệ sinh thì anh đã thấy chiếc áo lót màu đen của Tưởng Vọng Thư treo trên cửa.

Thái dương anh giật nảy lên. Lần trước anh muốn nói Tưởng Vọng Thư đừng treo áo lót sau cửa nhà vệ sinh nữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không nói. Nhưng thật lòng mà nói thì anh cũng rất ít khi thấy cô treo áo lót ở đó, lúc đó Tưởng Kỵ còn tưởng cô đã lớn, biết xấu hổ rồi. Nào ngờ mới có mấy ngày mà cô đã lộ nguyên hình. Tưởng Kỵ biết Tưởng Vọng Thư thỉnh thoảng sẽ lười, ví dụ như lười không muốn giặt áo lót, ví dụ như lười không muốn phơi q**n l*t.

Tưởng Kỵ nhàn nhạt c** q**n, lúc c** q**n bị kẹt một chút, anh phải đưa tay ấn một chút rồi mới thuận lợi vứt quần vào giỏ đồ bẩn. Tưởng Kỵ còn chưa mở vòi sen, toàn thân anh tr*n tr**ng, mắt nhìn chiếc áo lót trên cửa mấy giây rồi đưa tay nắm lấy mảnh vải đen đó, che lên chỗ đang bốc hơi nóng.

Dù sao lát nữa cũng là anh giặt. Tưởng Kỵ nghĩ vậy để trút bỏ gánh nặng tâm lý.

Tưởng Vọng Thư sợ Tưởng Kỵ một tay tắm sẽ không tiện, luôn chú ý động tĩnh trong nhà vệ sinh. Tuy nhiên đã mười phút trôi qua, trong nhà vệ sinh vẫn không có tiếng nước chảy.

Tưởng Vọng Thư có chút lo lắng, đi tới nhà vệ sinh xem. Người đang cố nén tiếng th* d*c trong nhà vệ sinh chắc chắn nhìn thấy bóng người phản chiếu trên cửa nhà vệ sinh, trong lòng bất lực, tay phía dưới lại càng siết chặt hơn, giọng anh khàn khàn: "Sao vậy Nguyệt Lượng?"

Tưởng Vọng Thư nghe ra giọng nói bất thường của anh. Cô khựng lại, lập tức đoán ra anh đang làm gì, tai đỏ bừng lắp bắp: "Em… em sợ anh bị ngã…"

"Anh không bị ngã." Giọng Tưởng Kỵ khàn đặc bất lực, anh nhìn bóng người mờ ảo trên cửa với ánh mắt u ám, lực trên tay càng thêm nặng.

Tưởng Vọng Thư không động đậy, Tưởng Kỵ thở hổn hển, giọng càng khàn hơn, như đang dỗ dành cô: "Ngoan, đừng ở đây, ra ngoài đợi anh."

Bên tai toàn là tiếng th* d*c khàn đặc quyến rũ của Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư có chút không chịu nổi, hai chân vô thức khép chặt lại. Nghe thấy giọng Tưởng Kỵ cô mới hoàn hồn, cô hơi chột dạ sờ mũi, ấp úng "Ồ" một tiếng, rồi lảo đảo bước ra phòng khách.

Mặt Tưởng Vọng Thư đỏ bừng như muốn chảy máu, cô ngồi trên ghế ngẩn người một lúc, cô thính tai nghe thấy tiếng rao quen thuộc ngoài cửa, là bà bán bánh dày đường đỏ đến rồi.

Tưởng Kỵ dạo này luôn ở bệnh viện, cô đã lâu không ăn bánh dày đường đỏ, lúc này nghe tiếng mới thấy hơi thèm. Sợ bà bán bánh dày đường đỏ đẩy xe đi mất, cô vội vàng cất giọng gọi: "Anh trai—"

Bàn tay ai kia trong nhà vệ sinh chợt run lên làm vương vãi đầy trên tường nhà vệ sinh. Tưởng Kỵ đau đầu bất lực nhìn, nghiêng tai nghe giọng Tưởng Vọng Thư: "Em đi mua bánh dày đường đỏ đây!"

Giọng cô gái nghe có vẻ phấn khích vui vẻ. Tưởng Kỵ thở dài, cất giọng đáp "Được", rồi bật vòi hoa sen dọn dẹp tàn cuộc, cẩn thận rửa sạch những vết bẩn trên tường.

Tưởng Vọng Thư không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Tưởng Kỵ, cô chạy một mạch ra cửa, cất giọng gọi bà lão đẩy xe đi ngang qua nhà: "Bà ơi đợi đã—"

Tưởng Vọng Thư đuổi theo, nhẹ giọng nói với bà lão cô muốn một hộp bánh dày đường đỏ. Bà lão vừa gói cho cô vừa cười tủm tỉm nói chuyện với cô: "Hôm nay sao anh trai không đi mua?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!