Chương 33: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 33Nụ hôn.

Tưởng Vọng Thư vừa đổ chậu nước vừa ngẩn ngơ. Nhiệt độ ở vành tai cô không cách nào hạ xuống được. 

Cô vừa bị làm sao vậy? Sao lại… không kìm được mà hôn lên lưng Tưởng Kỵ thế này.

Nhưng mà… Tưởng Vọng Thư hít sâu một hơi, mắt lại đỏ hoe: tấm lưng rộng lớn của Tưởng Kỵ từng vì cô mà chịu bao nhiêu vết thương, nghĩ đến đây, nhìn thấy tấm lưng đầy sẹo của Tưởng Kỵ thì cô không kìm được run rẩy, không kìm được mà dùng thứ gì đó khác để bày tỏ tâm trạng không thể diễn tả của mình.

Tưởng Kỵ có thấy cô kỳ lạ không? Nếu anh ấy chỉ coi cô là em gái thì hành động vừa rồi của cô chắc chắn là vượt quá giới hạn. Nhưng, Tưởng Kỵ có chỉ coi cô là em gái không?

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên bên tai, tiếp theo là giọng Tống Doanh, ngữ điệu lười biếng nghe là biết ngay là cô ấy: "Hello, chị đến thăm bệnh nhân đây."

Tưởng Vọng Thư nhớ ra cô vừa rồi còn chưa mặc quần áo cho Tưởng Kỵ, thế là cô lớn tiếng đáp "Đợi chút", rồi đặt chậu nước xuống, vội vàng kéo áo Tưởng Kỵ lên để che đi nửa thân trên đang để trần của anh.

Tay Tưởng Kỵ bị gãy xương, ngón tay bị nẹp cố định nên tự mình mặc quần áo không tiện, mặc áo chui đầu cũng không tiện nên Tưởng Vọng Thư đành mặc áo sơ mi cho anh xong, lúc này cô không thể không cúi người gần sát trước mặt anh, cài từng chiếc cúc áo cho anh.

Hơi thở gần ngay trước mắt, Tưởng Kỵ nhìn cái đầu gần như sắp nằm trên ngực mình, yết hầu khẽ lăn xuống. Những ngón tay mềm mại của cô vì hoảng loạn mà liên tục lướt qua làn da anh, Tưởng Kỵ cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay cô, rồi lặng lẽ căng cứng eo, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Cô gái ngồi trước mặt anh cài chiếc cúc áo cuối cùng cho anh, chiếc cúc ở trên cùng. Lúc này khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần hơn, đỉnh đầu mềm mại của cô thậm chí còn khẽ cọ vào cằm anh, còn anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lấy cô.

Yết hầu Tưởng Kỵ khó chịu lăn lăn. Khi Tưởng Vọng Thư cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, chuẩn bị rời khỏi ngực anh thì anh lại một lần nữa khàn giọng gọi cô: "Nguyệt Lượng."

Ngón tay Tưởng Vọng Thư khẽ run lên, cô ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt Tưởng Kỵ nhìn thẳng vào mắt cô, chăm chú đến vậy, thâm tình đến vậy…

Tưởng Vọng Thư sững lại một giây, hơi thở nóng bỏng quấn quýt trong khoảng cách gần như vậy, nhiệt độ trong không gian chật hẹp gần như trong chốc lát đã đột ngột tăng lên, không khí bắt đầu nổi lên từng bong bóng hồng nhỏ bé đầy mập mờ.

Trong bầu không khí như vậy, Tưởng Vọng Thư khẽ nhắm mắt, lông mi rung rung. Ngay khi nhận ra động tác nhỏ bé của cô, hơi thở của Tưởng Kỵ gần như ngay lập tức trầm xuống. Giây tiếp theo, anh đưa bàn tay không bị thương lên, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.

Môi mềm chạm vào nhau, chỉ là chạm vào nhau thôi mà Tưởng Kỵ đã cảm thấy linh hồn mình rung động, như thể một phần cơ thể anh cuối cùng đã trở về, anh cuối cùng đã trở nên trọn vẹn. Bàn tay anh đỡ sau gáy Tưởng Vọng Thư bắt đầu khẽ run lên, trong chốc lát, hốc mắt anh đã đỏ hoe một cách thảm hại.

Cảm giác ẩm ướt trên môi khiến anh hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn xuống, vành tai người trước mặt đỏ bừng, cô đưa lưỡi ra muốn l**m hôn môi anh. Mềm mại và ẩm ướt như thể đang l**m vào tận trái tim anh. Tưởng Kỵ cứng đờ cả người, giây tiếp theo anh siết chặt bàn tay đang đỡ sau gáy cô, rồi anh nghiêng người, đáp trả nụ hôn một cách dữ dội hơn.

Tưởng Vọng Thư không ngờ tới sự tấn công đột ngột của anh, cô "ưm" lên một tiếng đầy bối rối, sau đó khẽ hé môi, môi lưỡi quấn quýt như đang khiêu vũ, hơi thở hòa quyện khiến cho cả hai gần như nghẹt thở trong nụ hôn này.

Khi cả hai còn đang chìm đắm thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, lần này giọng Tống Doanh có phần thiếu kiên nhẫn hơn: "Này, xong chưa đấy—"

Tưởng Vọng Thư giật mình, cô vội đẩy lồng ngực đang ôm chặt lấy cơ thể mình rồi ngồi dậy khỏi giường, chạy nhanh tới mở cửa: "Tới đây, tới đây!"

Tưởng Kỵ bị gián đoạn có chút không vui, anh nhíu mày nhìn về phía cửa phòng bệnh, Tống Doanh xách theo một đống lớn đồ bổ và trái cây bước vào, vừa đi vào vừa lẩm bẩm: "Mở cửa lâu vậy, hai người làm gì trong đó vậy—"

Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý.

Tai Tưởng Vọng Thư lập tức đỏ bừng, cô cúi đầu che giấu, Tưởng Kỵ nhìn đầu cô rúc đầu như một con đà điểu thì trong mắt lóe lên một tia cười.

Tống Doanh tự nhiên ngồi xuống trong phòng bệnh, trong phòng nhất thời im lặng, cô ngẩng đầu nhìn tai Tưởng Vọng Thư đỏ bừng, lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông cứng rắn lúc nãy hung hăng uy h**p người: "Đừng nói là hai người mới vừa hôn nhau trong đây nha?"

Nói trúng tim đen rồi.

Nhìn mặt Tưởng Vọng Thư sắp đỏ như táo, Tưởng Kỵ tuy thấy đáng yêu nhưng cũng vội chuyển chủ đề, tránh để cô về nhà giận dỗi. Anh khách sáo với Tống Doanh: "Đến thăm là được rồi, còn mang nhiều đồ thế này."

Tống Doanh xoa mũi, gác chân lên: "Thật ngại quá, nửa đêm gọi Vọng Thư qua, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này…"

"Không phải lỗi của chị." Tưởng Vọng Thư lắc đầu: "Là hắn ta ghi thù, dù không phải đêm đó thì cũng là đêm khác, bọn em cũng không thể mãi mãi không ra ngoài."

Nhắc đến đây, Tưởng Vọng Thư hơi nhíu mày lo lắng: "Chị ra ngoài cũng phải cẩn thận, lúc đó đi đồn cảnh sát chị cũng đi cùng nên em lo…"

"Yên tâm." Tống Doanh hừ lạnh: "Dù cho bọn nó có chạy thoát, dù cho không bắt được thằng khốn đó cũng không sao. Luật pháp không trị được tụi nó nhưng ba chị trị được. Hai người yên tâm đi, ba chị cam đoan hắn ta sau này không dám hó hé gì nữa đâu."

Dù là vậy, lòng Tống Doanh vẫn có chút áy náy. Cô thong dong tùy hứng quen rồi nên chưa từng quen với việc nợ ân tình ai. Vậy nên sau khi giải quyết xong chuyện của thằng khốn đó, cô liền vội mang đồ đến thăm bệnh nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!