Chương 24: (Vô Đề)

XUÂN MUỘN – 24Trong mưa.

Diêu Lâm trước đây từng gặp rất nhiều cô gái, xinh đẹp có thừa nhưng anh chưa từng gặp một cô gái nào có khí chất độc đáo như Tưởng Vọng Thư. Ngay cả khi nhìn cô lúc này không nói gì thì lòng Diêu Lâm cũng cảm thấy xao xuyến.

Nhưng dường như cô luôn xa cách với mọi người, hai năm làm việc chung với cô, họ tiếp xúc không ít, Diêu Lâm cũng đã nhiều lần ám chỉ nhưng không biết là cô không hiểu hay không muốn hiểu nên vẫn luôn giữ khoảng cách chừng mực của một đồng nghiệp với anh ta.

Diêu Lâm sợ nếu nói ra sẽ không còn làm bạn bè được nữa, cũng sợ tiếp tục làm việc chung sẽ khó xử nên chưa bao giờ nói ra, không ngờ cô lại đột ngột xin nghỉ việc.

Diêu Lâm khẽ ho một tiếng, vừa lái xe vừa cố gắng bắt chuyện với Tưởng Vọng Thư: "Về nhà ăn Tết thế nào rồi? Không ngờ em lại đột ngột xin nghỉ việc như vậy…"

Cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ lúc này mới hoàn hồn, cô quay đầu lại nói chuyện với anh, trên mặt mang theo chút áy náy: "Xin lỗi anh, em đột ngột xin nghỉ việc như vậy, chắc để lại cho mọi người không ít việc dở dang nhỉ."

"Không có, không có!" Diêu Lâm vội vàng lắc đầu: "Thời gian gần đây bên anh không có việc gì quá quan trọng, chị Hoan cũng đang tuyển người mới rồi, mọi người có thể xoay sở được."

Tưởng Vọng Thư gật đầu, khách sáo đáp lời: "Vậy thì tốt rồi."

Diêu Lâm mím môi, thầm bực mình vì bản thân không biết nói chuyện, anh ta vắt óc suy nghĩ chủ đề có thể nói, mắt không nhịn được lén nhìn mặt cô: "Em bây giờ ở… Bình Nam à? Là Bình Nam đúng không. Em bây giờ ở Bình Nam làm gì?"

Tưởng Vọng Thư tự nhiên đáp: "Dạ, là Bình Nam. Em bây giờ đang làm việc ở một hiệu sách, sắp xếp sách vở đơn giản thôi."

Diêu Lâm theo bản năng "À" lên một tiếng, lời đến miệng lại vội vàng nuốt xuống, tránh cho những lời nói đó thốt ra làm cho tình cảnh thêm khó xử. Không phải là anh kỳ thị nghề nghiệp, anh chỉ là cảm thấy một sinh viên xuất sắc như Tưởng Vọng Thư lại đi làm việc ở một hiệu sách thì quá lãng phí. Trước đây khi làm việc cùng cô, anh biết năng lực làm việc của cô rất mạnh, hơn nữa còn có chút cảm giác cuồng công việc, sao lại cam tâm làm việc ở một hiệu sách tầm thường?

Nhưng… Diêu Lâm lại lén nhìn Tưởng Vọng Thư thêm một cái, lông mày cô đã giãn ra, không biết có phải ảo giác không nhưng anh luôn cảm thấy tinh thần của cô bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với lúc làm việc ở Hoa Thành.

Cũng đúng thôi, về nhà chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Ai cũng có lựa chọn của riêng mình, anh không nên dùng quan điểm của mình để nói gì cả. Thế là anh chuyển chủ đề: "Bình Nam có chỗ nào hay ho không? Đợi khi nào rảnh rỗi anh muốn qua đó xem thử…" Anh thăm dò hỏi: "Đến lúc đó em nhất định phải dẫn anh đi dạo nhé."

Tưởng Vọng Thư không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng anh muốn tìm một chỗ để thư giãn, thế là cô giới thiệu cho anh: "Bình Nam làm gì có chỗ nào hay ho, chỉ là một huyện nhỏ chưa phát triển thôi, nếu anh muốn đi du lịch thì đi thành phố bên cạnh Bình Nam đi, bên đó có phát triển khá nhiều điểm du lịch rồi."

Diêu Lâm ngượng ngùng đáp hai tiếng, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể ho hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng, rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Địa điểm tổ chức tiệc cưới không xa khách sạn Tưởng Vọng Thư ở, lái xe một lúc thì đến nơi. Diêu Lâm dừng xe ở cửa khách sạn, Tưởng Vọng Thư vội vàng nói lời cảm ơn anh: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh."

Diêu Lâm cười ngượng nghịu nói "Không có gì", thấy Tưởng Vọng Thư cúi đầu tháo dây an toàn thì khóa dây an toàn đột nhiên bị kẹt, Tưởng Vọng Thư nhíu mày, loay hoay một lúc vẫn không tháo ra được, thế là Diêu Lâm cúi người qua, giúp Tưởng Vọng Thư mở dây an toàn ra.

Hơi thở xa lạ ập tới, Tưởng Vọng Thư vô thức rụt người lại, Diêu Lâm rất có chừng mực, giúp cô tháo dây an toàn xong thì lùi về chỗ ngồi, vì vậy Tưởng Vọng Thư dù có hơi ngượng ngùng cũng chỉ có thể gượng gạo nói lời cảm ơn với anh.

Diêu Lâm gãi gãi gáy, cười có chút ngượng ngùng: "Khóa dây an toàn này hơi chặt… Đợi anh về tìm người sửa lại."

Tưởng Vọng Thư đang định ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn anh lần nữa, ngẩng đầu lên lại phát hiện qua tấm kính phía trước xe, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô đứng trong màn mưa.

Là Tưởng Kỵ. 

Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, sao anh lại ở cửa khách sạn? Anh dường như nhìn về phía cô, Tưởng Vọng Thư cảm thấy trái tim mình lại nhộn nhạo một chút, ngứa ngáy, châm chích, có lẽ cần bàn tay to đầy chai sần ấy v**t v* thì cơn ngứa mới được xoa dịu.

Lòng Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên có chút nôn nóng, cô vội vàng nói lời cảm ơn Diêu Lâm, khách sáo qua loa nói một câu "Lần sau mời anh ăn cơm", rồi định đẩy cửa xuống xe.

Khi tay cô vừa đặt lên cửa xe thì một bàn tay đột nhiên phủ lên mu bàn tay cô. Tưởng Vọng Thư khựng lại, cảm giác xa lạ khiến cô có chút khó chịu, khó chịu đến mức cô phải rụt tay lại trong vô thức, tay Diêu Lâm lập tức buông thõng giữa không trung, khung cảnh nhất thời có chút ngượng ngùng.

Diêu Lâm thu tay về, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Xin lỗi, anh chỉ nghĩ em không mang ô, muốn nói em đợi một chút, để anh đi lấy ô từ cốp xe."

Tưởng Vọng Thư cũng cười gượng gạo, cô chỉ vào người đàn ông đang đứng dưới cơn mưa lất phất kia, khẽ giải thích: "Anh trai em đang đợi ở đó."

Diêu Lâm "Ồ ồ" hai tiếng: "À… vậy được, vậy em…"

Tưởng Vọng Thư gật đầu với anh ta: "Lái xe cẩn thận nhé, hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt."

Vừa dứt lời, cô đã đẩy cửa xuống xe. Diêu Lâm nhìn người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy đứng im như khúc gỗ nhưng khi Tưởng Vọng Thư vừa mở cửa xe thì anh đã sải bước đi tới, che chắn kín mít Tưởng Vọng Thư dưới chiếc ô của mình. Diêu Lâm nhìn chiếc ô trong màn mưa nghiêng dần về phía Tưởng Vọng Thư, dường như họ không nói gì nhưng cũng không ai quay đầu nhìn anh ta lấy một lần.

Cho đến khi hai người đi song song biến mất khỏi tầm mắt Diệu Lâm thì anh ta mới thu hồi ánh mắt, trong lòng lại bỗng nhiên có chút trống rỗng, giống như thất tình vậy. Diêu Lâm nhìn thêm một lúc, rồi không cam lòng khởi động xe quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!