XUÂN MUỘN – 23Tóc.
Tưởng Vọng Thư sợ làm phiền Hà Giao Giao, cũng sợ Tưởng Kỵ là đàn ông con trai mà lại đi đến nhà Hà Giao Giao thì sẽ gây bất tiện cho cô ấy nên cuối cùng cả hai vẫn không đến chỗ cô Hà Giao Giao mà đặt trước hai phòng khách sạn trên mạng.
Khách sạn Tưởng Vọng Thư đặt là khách sạn giá tầm trung, theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì nhưng khi cô gội đầu buổi tối thì vòi sen đột nhiên hết nước giữa chừng.
Tưởng Vọng Thư ấn công tắc vòi sen vài lần nhưng vẫn không có phản ứng gì. Cô chỉ có thể chịu lạnh quấn tóc còn dính bọt vào khăn, rồi đi từ trong phòng tắm ra. Tưởng Vọng Thư định gội đầu xong thì tắm luôn nên trên người mặc rất ít quần áo, chỉ mặc một chiếc áo giữ ấm và một chiếc quần bằng vải bông, lúc này áo trong đã bị nước làm ướt gần nửa vì gội đầu, dính vào người vừa lạnh vừa nhớp nháp, rất khó chịu.
Giữa việc tìm khách sạn xử lý và đi đến chỗ Tưởng Kỵ tắm trước thì Tưởng Vọng Thư đương nhiên chọn cách nhanh hơn, cô gọi điện thoại cho Tưởng Kỵ, chuông điện thoại reo hai tiếng thì kết nối, chỉ là giọng Tưởng Kỵ bên kia không hiểu sao nghe có vẻ hơi trống rỗng, anh "Alo" một tiếng, rồi thấp giọng hỏi cô có chuyện gì.
Tưởng Vọng Thư rụt vai lại: "Em có thể đến chỗ anh tắm được không? Em đang gội đầu giữa chừng thì vòi sen đột nhiên hỏng rồi, lạnh quá."
Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó Tưởng Kỵ đáp: "Được, mau qua đây, mặc áo khoác vào, đừng bị cảm."
Lúc Tưởng Vọng Thư gọi điện thoại tới, đúng lúc Tưởng Kỵ đang tắm trong phòng tắm. Tuy Tưởng Vọng Thư ở ngay sát vách nhưng anh vẫn lo lắng cô ở khách sạn một mình có chuyện gì nên ngay cả lúc tắm cũng mang điện thoại vào phòng tắm, Tưởng Vọng Thư vừa gọi tới là anh bắt máy ngay.
Tưởng Kỵ lo Tưởng Vọng Thư chờ lâu sẽ bị cảm lạnh nên anh vội vàng dội người vài cái, xả sạch bọt sữa tắm trên người, vừa mới xả xong thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Tưởng Kỵ mặc xong quần, thậm chí còn chưa kịp mặc áo thì đã vội vàng chạy tới mở cửa cho Tưởng Vọng Thư. Vừa mở cửa, Tưởng Vọng Thư đã nhìn thấy Tưởng Kỵ đang để trần nửa thân trên, cơ bắp săn chắc, một giọt nước men theo cằm anh rơi xuống, trượt qua cơ ngực đầy đặn.
Tưởng Vọng Thư nuốt nước bọt, vội vàng quay mặt đi, cô vừa định nói gì đó thì ánh mắt Tưởng Kỵ đã dừng ở trên bộ quần áo ẩm ướt của cô, anh nhíu mày: "Sao không mặc áo khoác? Em mau vào tắm nhanh lên, kẻo bị cảm."
Lúc Tưởng Vọng Thư đến, cô vẫn mặc đồ bên trong và không mặc áo khoác. Một là vì quần áo của cô bị ướt, cô không muốn làm bẩn thêm cả áo khoác, hai là vì cô biết Tưởng Kỵ sẽ nhanh chóng tới mở cửa cho mình nên lười mặc áo khoác.
Chỉ là… Tưởng Kỵ vừa rồi đang tắm đúng không? Chắc chắn là đang tắm dở thì nghe thấy cô bấm chuông cửa nên mới vội vàng mặc quần ra mở cửa cho cô, nếu không thì đã không vội đến mức chưa kịp mặc áo như vậy.
Tưởng Vọng Thư đã vào phòng tắm nhưng trong đầu cô vẫn là cảnh Tưởng Kỵ để trần nửa thân trên ban nãy. Vóc dáng của anh thật sự rất đẹp, vai rộng eo thon, mỗi khối cơ trên người đều phát triển vừa vặn, rõ ràng bình thường cô cũng không thấy anh tập luyện gì mấy nhưng cơ ngực của anh lại đầy đặn như vậy, không chỉ đầy đặn, ngay cả hai điểm trên ngực cũng hồng hào.
Tưởng Vọng Thư bật vòi hoa sen, nuốt nước bọt trong tiếng nước chảy. Thật kỳ lạ… cô luôn cảm thấy mình dường như đã từng l**m qua chỗ đó rồi. Tưởng Vọng Thư giật mình bởi suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu, sao cô lại có suy nghĩ b**n th** như vậy?
Cô lắc đầu, cố gắng xua đuổi suy nghĩ b**n th** đó đi nhưng suy nghĩ đó lại càng ngày càng hiện ra rõ ràng trong đầu cô. Cuối cùng, khi Tưởng Vọng Thư tắm xong đi ra, cả vành tai cô vẫn còn đỏ ửng.
Khi cô ra ngoài, Tưởng Kỵ đã mặc quần áo chỉnh tề, áo phông che kín cơ bắp trên người anh, chỉ khi anh giơ tay lên mới có thể thoáng thấy một chút cơ bắp săn chắc ở cánh tay. Thấy Tưởng Vọng Thư bước ra với mái tóc còn ướt, Tưởng Kỵ nhíu mày, cắm điện máy sấy tóc, rồi thấp giọng gọi cô qua.
Tưởng Vọng Thư ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Tưởng Kỵ tay cầm máy sấy tóc đứng sau cô, tiếng máy sấy tóc ù ù vang lên ngay lập tức, luồng hơi nóng cùng với những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài của cô, anh vừa sấy tóc cho cô, vừa dùng ngón tay làm lược, cẩn thận gỡ những lọn tóc bị rối.
Tiếng máy sấy tóc vang bên tai nhưng Tưởng Vọng Thư lại thấy tiếng động này xa vời một cách khó hiểu, xa vời đến mức khiến cô nhớ về quá khứ.
Trước đây Tưởng Kỵ cũng thường xuyên sấy tóc cho Tưởng Vọng Thư. Lúc đó tóc cô còn rất ngắn, cô luôn cảm thấy gội đầu và sấy tóc rất phiền nên chỉ để tóc dài đến dưới tai, sau khi gội đầu xong thì cô thường chỉ lau qua loa bằng khăn, ngay cả khi sấy cô cũng chỉ sấy khô một nửa rồi lại đội mái tóc nửa khô nửa ướt đó tiếp tục vùi đầu vào làm bài tập.
Nếu Tưởng Kỵ ở đó, anh chắc chắn sẽ nhíu mày, rồi cầm máy sấy tóc lại gần, vừa kiên nhẫn sấy tóc cho cô, vừa nhỏ giọng bảo cô tiếp tục học đi, đừng bận tâm đến anh, anh kiên nhẫn sấy cho đến khi mái tóc mềm mại của cô dần khô đi dưới ngón tay anh thì mới thôi.
Theo lý mà nói tiếng sấy tóc hẳn là rất ồn ào nhưng đối với Tưởng Vọng Thư, tiếng ồn ào đó lại là âm thanh khiến cô an tâm, cô chỉ cần lắng nghe, rồi cảm nhận đầu ngón tay ấm áp và hơi thô ráp của anh thì trái tim cô sẽ ổn định lại, cả người cũng trở nên thư thái.
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Tưởng Kỵ tắt nguồn máy sấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt những lọn tóc mai bay trước mặt cô ra sau tai cho Tưởng Vọng Thư, họ không nói gì nhưng không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có chút mập mờ dần xen lẫn.
Tưởng Vọng Thư nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn. Tưởng Kỵ ngẩn ngơ nhìn mái tóc dài gần đến eo của cô, bỗng nhỏ giọng hỏi cô: "Em bắt đầu nuôi tóc dài từ khi nào vậy?"
Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, giọng cô nhỏ dần: "Em bắt đầu nuôi dài từ lúc lên đại học… Bạn cùng phòng nói thấy em để tóc dài sẽ xinh hơn."
Tưởng Kỵ im lặng nghe câu trả lời của cô, đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô rát. Anh vừa cảm thấy thật tốt, Nguyệt Lượng của anh cuối cùng cũng có thể thoát khỏi xiềng xích nặng nề, bắt đầu có sức lực để tập trung vào việc làm cho bản thân xinh đẹp hơn, vừa cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể tham gia vào quá trình ấy.
Lòng anh còn có chút suy nghĩ lung tung, cô muốn xinh đẹp hơn, có liên quan gì đến người khác không? Là… vì người đàn ông khác sao?
Tưởng Kỵ không thể chấp nhận khả năng này nhưng lại hoàn toàn không có tư cách để chất vấn cô, ngay cả hỏi anh cũng không dám. Anh chỉ có thể im lặng hai giây, rồi chuyển chủ đề nói: "Ừ, vòi sen có cần gọi điện hỏi quầy lễ tân không? Còn phải ở lại mấy đêm nữa."
Tưởng Vọng Thư bị anh làm phân tâm, gật đầu nói: "Dạ có."
Cô đi tới dùng điện thoại bàn trên tủ đầu giường phòng Tưởng Kỵ, gọi điện cho quầy lễ tân nói về chuyện vòi sen. Thái độ phục vụ của khách sạn khá tốt, biết cô đã mượn phòng khác để tắm nên họ còn liên tục xin lỗi và hoàn lại phí cho phòng đó, còn đảm bảo ngày mai sẽ cử người đến kiểm tra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!