XUÂN MUỘN – 02Bánh gạo nếp đường đỏ.
Sau khi đưa tang trở về, cái hũ nhỏ ấy được đặt ở một góc phòng khách, bên trên đặt tấm ảnh và phía trước cắm vài nén hương.
Tưởng Vọng Thư vừa bị bác gái kéo ra cửa nói chuyện, lúc vào nhà liền thấy ngay bàn thờ. Lúc sống bị người ta ghét bỏ, đến khi chết lại được thờ cúng.
Cô nén cảm giác khó chịu trong lòng, ánh mắt tránh xa góc phòng ấy, chỉ quay đầu tìm kiếm vali của mình.
Tưởng Kỵ đã ở trong phòng khách từ trước, anh đang cúi đầu bận rộn dọn dẹp những thứ còn sót lại từ tang lễ sáng nay. Khắp sàn nhà ngổn ngang màu trắng, quần áo trắng, dải vải trắng… Những mảnh vải trắng xóa tuôn ra từ đôi tay sẫm màu của anh, hiện lên sắc trắng bệch tương phản, thậm chí còn trắng hơn cả bức tường cũ kỹ đã ngả màu của nhà họ.
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu, chợt nhớ ra cô cần phải quan sát kỹ ngôi nhà của mình. Ngôi nhà mà cô đã rời đi gần sáu năm nay.
Bố cục trong nhà không khác mấy so với trước khi cô đi, một chiếc tivi nhỏ, chiếc bàn gỗ cỡ vừa, hai chiếc ghế gỗ cùng hai chiếc ghế nhựa màu xanh đã lấp đầy phòng khách chật hẹp.
Có lẽ Tưởng Kỵ đã dọn dẹp trước đó nên trong nhà khá sạch sẽ, không còn mùi tanh hôi của cá như trước. Những bức tường cũng vậy, dường như đã được quét sơn lại, bức tường trước kia hay bong tróc giờ đã tương đối phẳng phiu, chỉ còn vài chỗ hơi lõm xuống.
Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư đang ngơ ngác nhìn quanh, anh khẽ nói: "Anh đã mang vali của em lên lầu rồi."
Tưởng Vọng Thư giật mình một giây, rồi khẽ "Dạ" một tiếng.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi xuống định giúp Tưởng Kỵ nhặt những dải vải trắng, anh lắc đầu ngăn lại: "Lên lầu nghỉ đi. Đến bữa trưa anh sẽ gọi em."
Tưởng Vọng Thư không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, cô chỉ im lặng cúi xuống tiếp tục nhặt vải. Gương mặt nghiêng của cô để lộ gò má thanh tú, đôi môi hơi tái nhợt khẽ mím lại, cổ thon thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xuống từ gò má.
Lúc rời nhà, tóc cô chỉ dài đến dưới tai.
Tưởng Kỵ chỉ liếc nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, anh thở dài trong lòng mà không nói gì thêm, im lặng để cô giúp dọn dẹp phòng khách.
Hai người cúi đầu dọn đồ trong im lặng, chẳng ai lên tiếng. Tưởng Vọng Thư nhân lúc cúi xuống nhặt đồ liếc trộm anh một cái. Người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen, lưng cong lại theo động tác cúi người, áo in sát vào làn da làm cho xương sống thẳng tắp hiện rõ. Cơ bắp dưới lớp áo nổi lên rõ nét, căng tròn như muốn xé toạc vải áo mỗi khi anh dùng sức.
Tưởng Vọng Thư vô cớ cảm thấy mặt mũi mình nóng bừng, toàn thân cũng theo đó mà nóng lên. Cô đưa tay gỡ chiếc khăn quàng cổ ra vắt trên ghế.
Đống đồ dưới đất nhanh chóng được dọn xong. Tưởng Kỵ lại lên tiếng bảo cô đi nghỉ, lần này giọng điệu đã mang theo chút cứng rắn: "Lên lầu nghỉ một lát đi, trưa muốn ăn gì để anh đi chợ."
Tóc Tưởng Kỵ cắt ngắn gần như là đầu đinh, kết hợp với thân hình cơ bắp cuồn cuộn và gương mặt lạnh lùng, lúc không nói không cười trông rất hung dữ, như sắp quát mắng người khác vậy.
Từ khi bắt đầu nhớ được mọi thứ xung quanh, Tưởng Vọng Thư đã thấy anh luôn mang vẻ ngoài hung tợn như thế. Vì vậy lũ trẻ con xung quanh đều sợ anh, chỉ riêng cô là không.
Anh là anh trai cô mà, cô sợ gì chứ?
Thấy Tưởng Vọng Thư đờ người ra, Tưởng Kỵ lo lắng nhíu mày, sợ rằng cô mệt mỏi vì đi đường xa, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải dự đám tang. Anh lại lên tiếng, lần này giọng điệu còn gay gắt hơn: "Còn đứng đó làm gì? Em lên lầu đi."
Tưởng Vọng Thư bừng tỉnh, cô ngơ ngác đáp "Dạ" rồi khẽ nói: "Em muốn đi tắm trước đã."
Vì chênh lệch chiều cao nên khi nói cô hơi ngẩng mặt nhìn anh, giọng nói nhút nhát, ánh mắt cũng có vẻ dè dặt như một chú mèo hoang vừa được nhặt về nhà, không dám kêu la chạy nhảy, sợ làm phiền chủ nhân rồi lại mất đi mái ấm vừa mới có được.
Tưởng Kỵ nhìn thấy mà cảm thấy tim như bị ai cào nhẹ, khó chịu vô cùng. Xa nhà lâu ngày, có chút xa cách với anh cũng đành, sao lại trở nên rụt rè cẩn trọng thế này?
Hồi Tưởng Tráng còn sống, đâu thấy cô như vậy bao giờ.
Tưởng Kỵ im lặng vài giây, chỉ nói: "Đây là nhà em, muốn tắm thì cứ tắm, báo với anh làm gì?"
Tưởng Vọng Thư lại ngẩn người một chút, rồi mới chậm rãi đáp: "Vậy em lên lầu trước nha?"
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu, nhìn cô đi lên nửa chừng cầu thang mới chợt nhớ ra gọi lại: "Anh đi chợ đây, em có muốn ăn gì không?"
Tưởng Vọng Thư vừa định nói "Gì cũng được" nhưng nghĩ lại rồi nuốt lời đang định thốt ra. Cô cất giọng cao hơn chút, hướng về phía cửa: "Anh ơi, em muốn ăn thịt bò xào cải ngồng."
Tưởng Kỵ đáp lời, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng sập lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!