XUÂN MUỘN – 17Hình xăm.
Tưởng Kỵ không có cơ hội giải thích với Tưởng Vọng Thư, bởi khi anh lên lầu thì cô đã ngủ say.
Thật sự ngủ rất say, chăn đắp ngay ngắn dưới cằm, lông mày giãn ra, nhịp thở đều đặn, nhìn cô ngủ rất yên bình.
Tưởng Kỵ vừa tiễn Trần Dục Diệp đi, chưa kịp đi tắm rửa cho sạch mùi rượu trên người, nhân lúc hơi men đang lên, liền định lên lầu nói vài câu với Nguyệt Lượng của anh.
Cũng không phải muốn nói gì đặc biệt, chỉ là tán gẫu vài câu chuyện vặt, rồi hỏi thử xem cô đã có bạn trai chưa.
Chắc là chưa có đâu nhỉ?
Tưởng Kỵ chậm chạp nghĩ.
Vì đã uống rượu, Tưởng Kỵ cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não chậm hơn bình thường rất nhiều, anh nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Vọng Thư, khắc từng đường nét trên khuôn mặt cô vào nơi đáy mắt.
Anh nhớ cô lắm.
Nỗi nhớ dâng trào này anh đã kìm nén suốt sáu năm, lúc này đây khi nhìn mặt cô, rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt anh nhưng anh lại cảm thấy nỗi nhớ đó đang ăn mòn mình, khó chịu làm sao.
Tưởng Kỵ đứng thêm một lúc bên giường cô, cho đến khi một làn gió lạnh lướt qua mặt, anh mới tỉnh táo lại, nhận ra cửa sổ chưa đóng kín.
Anh cẩn thận đi vòng qua giường Tưởng Vọng Thư rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Cánh cửa cũ kêu cót két làm cho người trên giường khẽ cựa mình, tiếng chăn sột soạt làm cho Tưởng Kỵ dừng động tác lại, vì sợ đánh thức cô nên anh chỉ đứng im giữ cửa sổ, đợi đến khi lông mày cô lại giãn ra, anh mới cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Bị cơn gió này làm cho gián đoạn, Tưởng Kỵ cũng tỉnh táo hơn chút. Anh nhẹ nhàng xuống lầu đi tắm, định lát nữa lên lấy ít nước ấm rồi gọi Tưởng Vọng Thư dậy uống thuốc.
Tưởng Kỵ cởi hết quần áo trong nhà tắm, vì uống rượu nên anh cảm thấy người mình nóng bừng chứ không lạnh lắm nên anh không bật đèn sưởi, đây là thứ vốn là để dành cho Tưởng Vọng Thư.
Hai ly rượu lúc nãy chưa đủ làm anh say, giờ dưới dòng nước ấm, đầu óc anh càng thêm tỉnh táo. Hơi nước bốc lên trong nhà tắm vô cớ khiến anh nhớ đến mưa. Nhớ đến mưa, anh lại nhớ đến chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người Tưởng Vọng Thư hôm đó.
Tưởng Kỵ thầm chửi bản thân là một con thú vật chỉ biết suy nghĩ bằng th*n d*** vì phần dưới của anh cứ không kiểm soát được mà có phản ứng.
Nóng rực, rắn rỏi.
Tưởng Kỵ bất lực lắc đầu, đưa tay chỉnh bình nóng lạnh sang chế độ nước lạnh, xối lên người một lúc nhưng vẫn không thấy thứ kia có dấu hiệu dịu xuống.
Tưởng Kỵ khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi tắt nước, bàn tay to lớn nắm chặt lấy thứ vô dụng này, động tác mạnh bạo thô lỗ. Nhưng chỉ với hành động đơn thuần này, nếu không nghĩ tới điều gì đó thì chỉ có thể khiến ngọn lửa trong bụng anh càng bùng cháy dữ dội hơn mà không thể giải tỏa.
Tưởng Kỵ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Tưởng Vọng Thư với chiếc áo sơ mi ướt sũng dính sát chiếc áo lót đen bên trong, làn áo ướt in rõ những đường cong gợi cảm trên cơ thể cô làm cho làn da trắng mịn dưới lớp áo lót đen càng thêm nổi bật quyến rũ.
Chỉ một ánh nhìn, anh như khắc sâu cảnh tượng ấy vào não mình.
Kẻ mang ý đồ bất chính là anh, vậy mà anh lại giả vờ làm một người anh trai tốt, còn giả vờ đạo đức giả đưa mắt nhìn chỗ khác, khoác áo cho cô để che đi cảnh xuân tuyệt đẹp ấy.
Trong lòng Tưởng Kỵ tự chế giễu sự giả tạo của mình nhưng phần dưới lại phản ứng dữ dội mỗi khi anh nghĩ đến Tưởng Vọng Thư.
Sáu năm qua, anh hiếm khi tự giải quyết. Khi Tưởng Vọng Thư không có ở đây, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô vị. Thỉnh thoảng gọi điện cho cô, nhớ cô đến điên cuồng, anh cũng sẽ như lúc này trốn vào nhà vệ sinh, ở nơi không ai nhìn thấy vừa nghĩ về cô vừa tự thỏa mãn, mắt anh đỏ ngầu dữ dội, trong lòng ah cảm thấy tội lỗi vì đã làm ô uế cô gái mình yêu.
Giờ đây cảm giác tội lỗi ấy vẫn không giảm đi.
Tưởng Kỵ nhìn chằm chằm vào vệt trắng dưới chân, bật lại bình nóng lạnh. Dòng nước cuốn trôi vệt trắng ấy từ dưới chân anh rồi chảy xuống cống, như cuốn trôi đi sạch sẽ những ý nghĩ dơ bẩn của anh.
Anh biết tâm tư mình không trong sáng, lại càng ngại ngùng khi phải bày tỏ tình cảm với Tưởng Vọng Thư, bởi cô đã bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia nên anh sợ ngay cả lời tỏ tình của anh cũng sẽ trở nên vụng về.
Vì vậy anh chỉ có thể đứng dưới tòa tháp âm thầm bảo vệ để cô có thể vững vàng ngồi trên cao, trở thành một tín đồ ngoan đạo, thầm lặng của cô.
Nhưng… Tưởng Kỵ nhớ lại lời Trần Dục Diệp nhắc nhở anh tối nay, liệu anh thực sự có thể đứng nhìn Tưởng Vọng Thư chạy về phía người đàn ông khác ngay trước mặt anh không?
Câu trả lời tất nhiên là không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!