XUÂN MUỘN – 16Cá hầm cải chua.
Chăn vun lên thành một cục nhỏ, người trong chăn vùi mặt kín mít vào trong chăn, che chắn cẩn thận.
Tưởng Kỵ thở dài, sợ cô ngộp thở, anh nhẹ nhàng bước lại kéo chăn xuống một chút cho cô, rồi đối mặt với đôi mắt ướt át của cô.
Tưởng Kỵ sững lại, anh nhẹ giọng giải thích: "Đừng đắp chăn lên mặt, sẽ ngộp thở đó."
Tưởng Vọng Thư ậm ừ đáp: "Dạ."
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tưởng Kỵ đã hiểu cô đến mức chỉ một thay đổi nhỏ trên nét mặt cô, anh cũng có thể nhận ra tâm trạng bất ổn của cô. Anh dừng lại vài giây rồi khẽ nói: "Có phải em không thích anh uống rượu không? Từ nay anh không uống nữa được không?"
Tưởng Vọng Thư không trả lời, cô kéo chăn lên định che mặt mình lại. Tưởng Kỵ đau đầu, Tưởng Vọng Thư từ nhỏ đã như vậy, một khi đã cứng đầu thì chẳng nghe lời ai, chỉ muốn đào hố chôn mình xuống đất, từ chối mọi giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Giống hệt như trạng thái của cô lúc này.
Tưởng Kỵ thở dài, bất lực gọi: "Nguyệt Lượng."
Động tác kéo chăn của Tưởng Vọng Thư dừng lại, một lúc sau, cô lại ậm ừ đáp, giọng rất nhỏ nhưng Tưởng Kỵ nghe được ngay.
Anh lại đưa tay kéo chăn trên trán cô xuống một chút, động tác hơi mạnh nhưng giọng vẫn dịu dàng: "Nghe anh nói được không?"
Tưởng Vọng Thư quay mặt đi, lẩm bẩm: "Anh muốn nói gì?"
Tưởng Kỵ nhìn những sợi tóc rối trên trán cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại sau tai, Tưởng Vọng Thư cứng người, quên cả sự khó chịu.
Cô chỉ có thể quay mặt lại để che đi cảm giác ngứa ngáy ở tai trái, nhưng làm vậy, ánh mắt cô và Tưởng Kỵ lại chạm nhau.
"Sao lại không vui?" Anh chăm chú nhìn mặt cô, hỏi khẽ.
Tưởng Vọng Thư mím môi, nói điều chẳng liên quan, đúng như tính cách khó hiểu của cô: "Vậy nếu anh không uống rượu, thì anh Dực Diệp phải làm gì đây?"
Tưởng Kỵ khựng lại, rồi ánh mắt lóe lên nụ cười: "Vậy thì cứ để cho cậu ta uống rượu, còn anh ăn cá?"
Tưởng Vọng Thư trong lòng bỗng nhẹ nhõm, cô lẩm bẩm: "Như thế thì kỳ cục lắm."
"Không có gì kỳ cả." Tưởng Kỵ khẽ nói, ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng: "Nếu em không thích, sau này anh sẽ không uống nữa."
"Không phải là em không thích." Tưởng Vọng Thư hơi sốt ruột đáp. Tưởng Kỵ vốn dĩ chẳng có mấy sở thích cá nhân, hiếm hoi mới có thứ anh yêu thích, hơn nữa thỉnh thoảng uống chút rượu cũng không hại sức khỏe, sao cô có thể phản đối chứ? Chỉ là…
"Vậy tại sao trông em lại không vui?" Anh lại khẽ hỏi.
Tưởng Vọng Thư mím môi, lời đến cổ họng lại không nói ra được. Tưởng Kỵ không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó kiên nhẫn chờ cô mở lời.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô mới ấp úng: "Anh… trước đây anh không uống rượu mà."
Tưởng Kỵ giật mình, có lẽ anh đã hiểu điều Tưởng Vọng Thư đang bận tâm là gì.
Cũng giống như cảm xúc của anh khi lần đầu nhìn thấy mái tóc ngắn ngày xưa của cô giờ đã dài thướt tha, có một chút chua xót lặng lẽ len lỏi vào trong tim. Đó là cảm giác khi nhận ra mình đã vắng mặt quá lâu trong cuộc sống của đối phương, bất chợt chứng kiến những thay đổi mà bản thân mình không thể tham gia vào. Tưởng Kỵ không biết diễn tả thế nào cho đúng nhưng có lẽ anh hiểu.
Vì vậy, anh cúi đầu chân thành xin lỗi: "Xin lỗi Nguyệt Lượng, anh không kịp nói với em. Mấy năm nay thi thoảng buồn chán anh lại uống chút rượu một mình, khi có bạn đến chơi thì cùng nhấm nháp đôi chút. Uống ít lắm, coi như là giải trí thôi."
Mắt Tưởng Vọng Thư bỗng cay cay. Anh làm gì phải xin lỗi chứ? Người nên xin lỗi phải là cô mới đúng, bởi chính cô mới là người ra đi kia mà.
Cô há miệng định nói gì đó nhưng vì ngại ngùng hay xấu hổ, cuối cùng chỉ thỏ thẻ: "Em muốn xuống nhà ăn chút gì đó."
Ánh mắt Tưởng Kỵ ấm áp dịu dàng: "Ừ, mặc áo khoác vào kẻo lạnh."
Tưởng Vọng Thư khẽ dạ, ngoan ngoãn khoác chiếc áo bông dày cộm lên người làm cô trông giống như một cục bông di động. Tưởng Kỵ vào phòng chứa đồ trên sân thượng lấy ra một hũ rượu dâu, Tưởng Vọng Thư lẽo đẽo theo sau, ánh mắt tò mò dán chặt vào chất lỏng màu tím đỏ trong hũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!