XUÂN MUỘN – 01Đường Nam Thành.
Tưởng Vọng Thư bước ra khỏi nhà ga cao tốc vào lúc hơn năm giờ sáng. Bên trong lẫn bên ngoài nhà ga đều vắng tanh, chỉ có lác đác vài người.
Nhà ga cao tốc Bình Nam vốn nhỏ và nằm ở vùng hẻo lánh, thường chỉ có người địa phương trở về quê mới xuống ga này. Huống chi bây giờ không phải dịp lễ tết, lại là giờ sáng sớm khi trời chưa kịp sáng nên nơi đây tất nhiên càng thêm vắng lặng.
Khi tàu cao tốc đến ga Bình Nam, chỉ có vài người bước ra từ cửa soát vé. Đoàn tàu dừng lại sân ga một lát rồi lại tiếp tục hành trình, lao vút đi về phía trước.
Với phần lớn hành khách trên tàu, Bình Nam chỉ là điểm dừng chân tạm thời. Chỉ có lác đác vài người như cô, bước ra từ nhà ga cao tốc cũ kỹ này chỉ để trở về quê nhà. Những người sinh ra và lớn lên ở thị trấn nhỏ này khi trở về thường có người thân hay bạn bè đến đón, giống như những người đi trước đi sau Tưởng Vọng Thư ở cửa soát vé.
Nhưng Tưởng Vọng Thư thì không.
Cô kéo theo chiếc vali đen cỡ 24 inch, ngồi xuống bến xe buýt cạnh nhà ga chờ chuyến xe đầu tiên khởi hành lúc sáu giờ.
Ở Bình Nam lúc hơn năm giờ sáng không thể gọi được xe, mà cô cũng không muốn tốn tiền. Từ Bình Nam về nhà cô khoảng năm sáu cây số, đi xe buýt chỉ tốn năm tệ một lượt, còn gọi xe thì mất hai ba chục.
Tưởng Vọng Thư đã quen tiết kiệm. Khi còn sống một mình ở Hoa Thành, dù sắp trễ giờ cô cũng không chịu gọi xe, cô thà chịu chen chúc trên tuyến tàu điện ngầm số 3 nổi tiếng đông đúc đến mức có thể rơi cả giày còn hơn.
Không phải vì Tưởng Vọng Thư không có tiền.
Vì mỗi tháng Alipay của cô đều nhận được một khoản tiền Tưởng Kỵ chuyển đến đều đặn. Chỉ là cô chưa bao giờ đụng đến số tiền đó, làm sao cô có mặt mũi nào tiêu tiền của anh?
Hộp thoại WeChat giữa hai người gần như trống rỗng, chỉ có lịch sử cuộc gọi khoảng một tháng một lần. Mỗi khi nhận được tiền anh chuyển, cô sẽ gọi điện cho anh. Nhưng mỗi cuộc gọi không bao giờ kéo dài quá một phút. Cả hai đều chẳng biết nói gì, ngoài mấy câu hỏi xã giao như "Ăn cơm chưa", "Trời có lạnh không", rồi chỉ còn nghe tiếng xì xào nhỏ xíu từ điện thoại.
Đến cuối cùng, ngay cả câu "Cảm ơn anh" cô cũng không thể nói nên lời.
Hôm nay, Tưởng Kỵ cũng không đến đón cô.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy may mắn vì hôm nay Tưởng Kỵ thực sự không thể thu xếp thời gian đến ga tàu cao tốc đón cô. Như vậy, cô không phải đoán xem anh thật sự không muốn đến hay chỉ đang viện cớ. Nếu anh có thể đến mà lại không tới, có lẽ cô sẽ thực sự rất buồn.
Nhưng cô cũng không còn tư cách gì để buồn nữa rồi.
Là cô nợ Tưởng Kỵ, bất kể anh đối xử với cô thế nào, đó cũng là lẽ đương nhiên.
Tưởng Vọng Thư quấn chặt chiếc khăn quanh cổ, khi cô khẽ hé miệng, có một làn hơi trắng bốc lên từ miệng. Dù đã sống ở đây hơn mười năm, nhưng dường như cô vẫn chưa quen với cái lạnh ẩm ướt của Bình Nam.
Đột nhiên, Tưởng Vọng Thư cảm thấy đầu gối mình đau âm ỉ.
Đôi chân cô được bao bọc trong chiếc quần len dày, lẽ ra đã đủ ấm nhưng mỗi khi cơn gió thổi qua, cô vẫn cảm thấy chân mình hơi run.
Giữa tháng ba rồi, không biết mùa xuân ở Bình Nam đã đến chưa?
Tưởng Vọng Thư hơi đờ đẫn. Tối nay cô từ Hoa Thành đến, lúc này ở Hoa Thành trời đã ấm áp, muôn hoa đua nở, còn những cành cây bên ngoài ga tàu cao tốc Bình Nam vẫn trơ trụi, thân cây được quét lớp sơn trắng để giữ ấm cho cây vào mùa đông.
Chiếc xe buýt từ từ dừng lại trước mặt cô, Tưởng Vọng Thư nâng vali lên một cách khó nhọc, đặt nó bên cạnh chân để tựa vào cho đỡ mỏi. Bánh xe vali lăn qua chiếc quần len trắng của cô, để lại một vệt đen.
Tưởng Vọng Thư liếc nhìn rồi quay đi, lấy từ túi ra tờ năm tệ bỏ vào hộp nhựa trong suốt ở đầu xe.
Tiếc thật, thẻ metro ở Hoa Thành không dùng được ở Bình Nam. Trước đây cô nạp khá nhiều tiền vào thẻ cho tiện, giờ trong thẻ vẫn còn hơn năm mươi tệ ở trong đó.
Chắc sau này cũng không dùng được nữa.
"Về đâu em gái ơi?" Tài xế hỏi bằng giọng pha lẫn với giọng địa phương.
Tưởng Vọng Thư bần thần một giây, rồi trả lời bằng giọng phổ thông chuẩn chỉnh: "Đến đường Nam Thành."
Trước khi chiếc xe buýt khởi hành, cô liếc nhìn ga tàu cao tốc Bình Nam cũ kỹ từ xa, những chữ màu đỏ trên tòa nhà đã phai màu theo thời gian, nhạt đến mức gần như không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.
Còn cô thì sao? Những ký ức ở Bình Nam, liệu cũng có thể phai mờ không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!