Sau hôm các nàng hòa hảo là đêm trừ tịch.
Thi Từ dẫn Đường Chu về nhà ăn cơm. Đinh nữ sĩ phi thường nhiệt tình, Thi ba ba rất ôn hòa, Thi Hải cười vui vẻ điều tiết bầu không khí, Đường Chu rất tự nhiên hòa vào trong đó. Cơm nước xong, còn bồi tiếp hai vị đại nhân tán gẫu.
Thi ba ba ba một câu không thể rời bỏ nghề nghiệp, hỏi chuyện học nghiệp của Đường Chu một ít, Đường Chu ngoan ngoãn đáp. Thi ba ba bắt đầu từ học nghiệp của cô, tán gẫu đến phiên dịch cùng quan hệ tài chính, lại từ dịch viết cùng giải thích đến dịch nói, nói đến mỗi cái phương diện đều phân nhỏ ra nói tiếp...
Thi Từ mấy lần đều định xen mồm muốn nói sang chuyện khác.
Thi Hải sớm đã tránh sang một bên.
Đường Chu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, không chút nào dám thả lỏng.
Vẫn là Đinh nữ sĩ hiểu bầu không khí, cười ha hả, "Tiểu Đường Chu a, vậy sau khi con tốt nghiệp sẽ trở về Nam thành công tác à "
Đường Chu ngẩn ra, nhìn về phía Thi Từ.
Thi Từ cũng hơi ngẩn ra nhìn cô.
Các nàng hòa hảo là hòa hảo rồi, nhớ nhung chiếm cứ hết thảy, các nàng chỉ lo ôm ấp nhau, rất nhiều vấn đề thực tế còn chưa kịp nghĩ thông.
Đinh nữ sĩ ý thức được bản thân tựa hồ nói nhầm, lại thay các nàng giải vây, "Ha ha ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì, còn sớm còn sớm, mẹ âu còn trẻ..."
Vẻ mặt Thi Hải vô cùng nghi hoặc không rõ
-- mắc mớ gì đến mẹ a?
Đường Chu nháy mắt một cái, không rõ làm sao.
Chỉ có Thi Từ hiểu bà đang nói cái gì, âm thầm trừng bà một cái.
Cơm nước xong, Đinh nữ sĩ cùng Thi ba ba tâm lĩnh thần hội không giữ các nàng lại, Thi Từ lái xe cùng cô trở về nhà ở nội thành.
Đèn đường mờ nhạt, bầu trời đêm đông có ánh trăng lưỡi liềm nhàn nhạt.
Đi ngang qua hồ nước nổi danh của Nam thành, mấy ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, mặt hồ kết một tầng đá mỏng. Nơi xa đèn đuốc, khói hoa khiến cho thành thị đêm xuân tạo nên một hồi mộng mê ly.
Thi Từ ngừng xe không tắt máy, hai người ngồi ở trong xe xem cảnh đêm bên hồ.
"Có mấy ngày nghỉ, có cần đặt trước vé máy bay hay không?" Thi Từ ngồi ở chỗ tài xế nghiêng mặt nhìn Đường Chu một cái.
Đường Chu âm thầm tính toán thời gian một chút, "... Bảy tám ngày đi... Khả năng cần đặt vé máy bay trước."
"Ừm." Thi Từ khẽ đáp lời.
Hai người im lặng một hồi.
Quan hệ vừa mới hòa hoãn, cho dù hai người đều không có khúc mắc trong lòng, nhưng mà đặt ở giữa các nàng còn có chuyện tương lai, mà đối với mới vừa cùng người yêu tốt đẹp, việc làm kế hoạch cho tương lai cùng nhận lời càng trở nên trọng yếu.
"Em..."
"Thu Thu, chị hi vọng em có thể trở về sau khi tốt nghiệp." Thi Từ nhìn vào mắt cô nói ra khỏi miệng trước.
Viền mắt Đường Chu nóng lên, "Em cũng là nghĩ như vậy."
Đôi mắt Thi Từ mờ sáng, cong cong, lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng xoay người nắm chặt tay cô, "Không có em ở Nam thành, chị cảm thấy không có ý nghĩa gì, phòng của chị cũng như vậy, chị đều không ở nổi nữa... Cho nên vừa nãy chị đã nghĩ ở trong lòng rồi, nếu như em còn chưa nghĩ ra, chị cũng có thể đi Bội thành."
Đường Chu mím môi cười, nhìn nàng chăm chú, "Nhưng là dì và chú đều ở nơi này..."
"Thu Thu, chị đã nói với em nhà của chị chính là nhà của em, ba mẹ chị bọn họ rất thích em, cho nên không phải chỉ có một mình chị muốn em trở về, người trong nhà cũng đều như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!