Lúc Thi Từ về đến nhà, thời gian đã qua chín giờ mười lăm, Đường Chu bắt xe cũng đã đến chỗ cần đến, Thi Từ cong cong môi, tiện tay thanh toán tiền, đến gần phòng khách.
Phòng khách không có ai, khi đó nàng tiện tay để túi xuống góc ghế sô pha, nàng đi qua nhấc lên, chuẩn bị lên lầu trở về phòng, nơi hành lang chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có bóng người đứng ở nơi đó, Thi Từ đi tới.
"Dì Mã?" Thi Từ nhẹ giọng chào hỏi.
Hoa Mã Lan nữ sĩ cười cười với nàng, dùng con mắt báo cho nàng về phòng trước, trong sảnh lại truyền đến thanh âm của Đinh nữ sĩ.
"Dì biết con là vô tâm, nhưng con suy nghĩ một chút, trước đó dì giới thiệu sách cho con -- « The Great Gatsby » đúng không? Bên trong vừa mở đầu cha hắn nói gì con còn nhớ sao?"
Từ góc độ này trên cửa kính có thể nhìn thấy Lục Mễ Tuyết bĩu môi, hiển nhiên là nhớ tới, nhưng nàng không muốn nói.
"Mỗi khi con muốn phê bình bất luận người nào, con phải nhớ kỹ, mọi người ở trên thế giới này, cũng không phải người nào cũng đều có những điều kiện ưu việt kia như con." Ngữ khí Đinh nữ sĩ bằng phẳng, con mắt đối diện cùng nàng, "Bất kể như thế nào, hôm nay con cũng không thể nói Tiểu Đường như vậy, con nói con bé nghèo túng? Đây là rất không có tu dưỡng."
"Các người đều đứng về phía cậu ta, mẹ, dì, còn có Thi Hải!" Lục Mễ Tuyết không cam tâm đáp.
"Không, chúng ta đứng về phía con." Ngữ khí Đinh nữ sĩ nghiêm túc nói: "Lẽ nào chúng ta nhìn con biến thành loại người không tu dưỡng kia, miệng nói ra lời độc ác mà không nhắc nhở con, còn phải khen con làm tốt? Đây mới là đứng về phía con? Dì và mẹ con cũng không phải trưởng bối như thế."
Lục Mễ Tuyết trầm mặc.
Nghe đến đó mắt Thi Từ liền nặng nề, Mã nữ sĩ cụp mắt xuống, hơi thở dài, Thi Từ không tiếp tục nghe Đinh nữ sĩ giáo dục, nàng gật gật đầu với Mã nữ sĩ, xoay người liền lên lầu.
Lục Mễ Tuyết đè nén thanh âm, "Con không thích Thi Hải quan tâm cậu ta như thế, con có thể cảm giác Thi Hải đối với cậu ta không giống nhau, con, được rồi con thừa nhận con đố kị cậu ta."
Đinh nữ sĩ thấy nàng thừa nhận, ngữ khí trái lại nhẹ nhõm một chút, "Thích một người cũng không phải muốn đi hạ thấp một người khác, huống hồ con làm như vậy, sẽ chỉ làm Tiểu Hải đối với con càng bất mãn."
"Chúng ta đều biết, nếu như Tiểu Hải không có mặt, con sẽ không đối Tiểu Đường nói câu nói như thế này, dì và mẹ con biết tính cách của con, thế nhưng đã nói rồi, chúng ta là không phải muốn con dũng cảm thừa nhận bản thân sai rồi sao?"
Một lát sau, Lục Mễ Tuyết thừa nhận, nàng bĩu môi, nhìn Mã nữ sĩ một chút, Mã nữ sĩ sờ đầu nàng, Lục Mễ Tuyết ôm bà một hồi, mới rời khỏi chỗ.
Mã nữ sĩ đi vào, Đinh nữ sĩ vỗ vỗ ghế sô pha, bà đi tới phía trước bà ngồi xuống.
Hai người tĩnh tọa vài giây.
"Làm cha mẹ thật khó." Mã nữ sĩ mở miệng trước thở dài.
"Không phải vậy sao?" Đinh nữ sĩ phụ họa nói: "Đánh không được, chửi không được."
"Nhẹ không được, nặng không được."
"Vừa phiền phức lại phải thương yêu."
"Càng yêu càng phiền."
"Ha ha ha." Hai người đều cười lên.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Đinh nữ sĩ nhìn bạn già một chút, vẫn là mở miệng hỏi.
"Tôi cùng Mike thương lượng ly hôn rồi." Ngữ khí Mã nữ sĩ bình tĩnh mà nói.
Đinh nữ sĩ bình tĩnh đáp, "Không còn cách nào cứu vãn?"
"Chúng tôi đã rất lâu không nói chuyện gì, đặc biệt là năm nay, hai bên đều hiểu ngầm có thể không gặp liền không gặp, cho dù là vì Mễ Tuyết cũng làm bộ không được, Mễ Tuyết cũng biết. Cho nên rất nhiều lúc nó cố ý chọc chúng tôi sinh khí."
Đinh nữ sĩ nói: "Tôi có thể giúp bà cái gì không?"
Mã nữ sĩ nở nụ cười ôn nhu mà cảm kích, "Cám ơn bà, vốn là cũng không cần làm phiền đến bà, mà gần đây tôi muốn làm một phẫu thuật nhỏ..." Bà còn chưa nói hết, Đinh nữ sĩ đã đoạt lấy lời của bà, "Giải phẫu gì?"
"U tuyến sữa, " Mã nữ sĩ nói, "Không nghiêm trọng, được rồi, bất quá tôi khả năng nhất thời không lo được Mễ Tuyết, Mike cũng không biết chuyện này, hắn phát triển ở châu Úc, mẹ của hắn thân thể không tốt lắm, gần đây cũng không thể rời bỏ hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!