Bên trong một quán cà phê gần khu dân cư của Nam đại. Chừng mười giờ sáng cuối tuần, không có người, phi thường an tĩnh.
Hoàn cảnh quán cà phê rất tốt, một dãy giá sách, còn có một khu thủ công nghệ, bày biện một vài đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, khách hàng cũng có thể tự tay chế tác ở đây.
Từng đóa hoa tròn trên mặt bàn không phải là hoa thật, mà là hoa khô chủ quán tự tay chế tác.
Tóc dài Thi Từ tùy ý buộc, một thân quần áo liền thể đơn giản màu xanh da trời, gọi một tách mocha, ngồi xem lướt qua một quyển tạp chí hằng ngày.
Chỉ chốc lát sau, người nàng chờ đã tới.
"Ngại quá, mình đến trễ, " người đến cười xin lỗi, ngồi xuống.
"Không có gì, uống gì đây?" Thi Từ mỉm cười.
"Cappuccino."
Người đến là một cô gái tóc ngắn mặt tròn, mang một cặp kính mắt, "Lúc ra khỏi cửa con mình cứ lôi kéo ầm ĩ nửa ngày, giờ còn phải dùng cái cớ con cái này thiệt ngại ghê."
Gọi xong món, Thi Từ cười một cái, "Không có gì, con được ba tuổi rồi sao?"
"Sắp bốn tuổi. Đang trong thời kỳ phản nghịch của trẻ, giờ không phải nó được nghỉ hè sao? Làm mình không muốn ở nhà tí nào." Diệp Thanh Vu cười nhìn Thi Từ, "Cám ơn cậu hẹn mình ra, mình thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi."
Diệp Thanh Vu cùng Thi Từ là bạn học cùng khoa chính quy của trường, không cùng chuyên ngành, sau khi học xong nghiên cứu ở Nam đại liền lưu lại trường làm phụ đạo viên, chồng cũng công tác hành chính ở Nam đại.
Thi Từ trở về Nam đại nhận chức mấy năm qua, hai người cũng ở trong trường gặp nhau mấy lần, nhưng đơn độc hẹn ra ngoài như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Mình là có chuyện muốn hỏi thăm cậu." Thi Từ nói, "Nếu như cậu chưa rõ, thì mình là muốn xin cậu hỗ trợ hỏi thăm một chút chuyện."
Diệp Thanh Vu hiếu kỳ, "Ồ? Cậu nói thử đi?"
"Mình có từng nghe cậu nói cậu làm phụ đạo viên trong học viện ngoại ngữ, cậu đang nhận lớp nào vậy?" Thi Từ muốn xác nhận lại một chút.
Nhân viên phục vụ bưng cốc Cappuccino của Diệp Thanh Vu lên.
Diệp Thanh Vu nói: "Lớp ××, học kỳ mới bắt đầu là đại học năm 3 rồi." Nàng bưng cốc uống một ngụm.
Nội tâm Thi Từ thầm nói cũng may mình nhớ không sai, ngoài miệng nói:"Mình muốn hỏi thăm cậu một sinh viên, Đường Chu, không biết cậu có quenhay không?"
Diệp Thanh Vu nghiêm nghị lại, kỳ quái nhìn Thi Từ một chút, hỏi, "Sao cậu lại hỏi thăm sinh viên ngoại ngữ làm gì? ... A, ra là Thi Hải? Trước đó hình như mình nghe sinh viên nói qua..."
Thi Từ cười, "Cũng không chỉ nguyên nhân này, mình là quen biết người bạn nhỏ, cậu yên tâm, mình không phải có động cơ xấu đến hỏi thăm đâu. Chỉ là mình phát hiện cô bé này hình như đang đi làm? Gia cảnh của cô bé có phải là rất khó khăn?"
Diệp Thanh Vu có chút do dự, lại có chút không rõ, nhưng vẫn nói, "Đứa nhỏ này mình rất thân, năm nhất đến bây giờ cũng ba năm rồi, là như thế này, cha mẹ cô bé đều mất, cho nên sinh hoạt càng khổ cực hơn một chút."
Thi Từ sửng sốt vài giây, bưng cốc lên, mất tập trung, lại thả xuống, "Đều đã mất?"
"Ừ, " Diệp Thanh Vu thở dài, "Hình như lúc Đường Chu lên lớp mười cha liền bất ngờ qua đời, đến lớp 12, mẹ con bé lại kiểm tra ra ung thư, ung thư tuyến sữa, khi đó đều sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, hẳn là vì nguyên nhân này Đường Chu không thi tốt, phải học lại một năm."
"Tình huống cụ thể mình cũng không rõ lắm, năm đó lúc sinh viên đại học năm nhất báo danh, con bé tới trễ một tuần, gọi điện thoại cho bên phòng chiêu sinh, chuyển lời tới khoa ngoại ngữ bên này, bảo là muốn làm tang lễ cho mẹ, sau đó con bé xin trợ cấp hộ nghèo, mình mới biết một chút."
Thi Từ lặng lẽ không nói.
"Nghe nói trong nhà vì cho chữa bệnh cho mẹ, nhà cũng đều bán, còn thiếu nợ một khoản." Diệp Thanh Vu thổn thức không ngớt, "Đứa nhỏ này quá liều mạng, vừa muốn đi học vừa muốn đi làm, một khắc cũng không dám thả lỏng, ăn tết đều một mình ở chỗ này. Năm ngoái vẫn là mình kéo con bé đến nhà ăn bữa cơm giao thừa một lần."
Ngực Thi Từ chập trùng, không dấu vết hít một hơi.
Diệp Thanh Vu không chú ý, Đường Chu là sinh viên trong khóa có ấn tượng sâu sắc nhất mà nàng dạy, cô bé kia, lớn lên vô cùng đẹp, phi thường ít nói, thông tuệ chăm chỉ khắc khổ, các giáo sư đều thích cô, mà chỉ có nàng nhờ thân phận phụ đạo viên mới biết đến gia thế của cô, thì càng thêm quan tâm cô bé.
An bài cho cô một ký túc xá an tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!