Gần đây Thi Từ bị Đinh nữ sĩ làm phiền muốn chết, lại muốn nàng đi xem mặt, cũng không biết bà từ chỗ nào phát triển nhân mạch, vẫn nhất quyết muốn nàng gặp bằng được người cùng bản thân có "hứng thú tìm hiểu".
Lần đầu bà giục Thi Từ còn nhịn, lần thứ hai liền nói: "Ngài còn như vậy con quay lại nước Mỹ đó."
Còn bổ sung một câu, "Là cái loại đi không trở lại."
Đinh nữ sĩ rõ ràng con gái mình đang dùng cái tôn xưng ngài này chính là biểu hiện nàng tức giận, cuối cùng cũng coi như tạm thời thu liễm.
Thi lão đầu cũng nói nàng, dạy nàng một khóa học đã là giảng viên thì nên vì người làm tấm gương sáng phải biết chịu trách nhiệm blabla không thể nói đi là đi được.
Có thể là gừng càng già càng cay, qua không lâu Đinh nữ sĩ lại bắt đầu tác quái, trò gian của bà tầng tầng lớp lớp, hơn nữa không lặp lại trò cũ, không khóc cũng không làm khó, buổi tối mỗi ngày chính là gọi điện thoại đến tâm sự với nàng, từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học, từ thời thơ ấu của ba nàng nhảy đến tuổi thơ của nàng, từ dân sinh thời sự rẽ sang tổng tuyển cử nước Mỹ các kiểu, Đinh nữ sĩ xuất thân là phóng viên, từng làm qua biên tập viên, từng ra vài cuốn sách, am hiểu nhất chính là năng lực biểu đạt, vĩnh viễn không thiếu chính là đề tài.
Cũng không mất bao lâu, Thi Từ cũng không chịu được quấy rầy, "Mẹ, buổi tối con cũng có sinh hoạt cá nhân của bản thân, mẹ có thể chừa chút thời gian cho con được hay không?"
Đinh nữ sĩ: "Không phải cô độc thân sao? Có cái gì sinh hoạt cá nhân của bản thân chứ?"
"Lại nói hiện tại đã nghỉ hè, cô thì càng mây bay a!"
Thi Từ thở ra một hơi, "... Đinh nữ sĩ ngài nói thẳng đi, mẹ muốn con đi gặp người nào?"
Từ điện thoại phía bên này cũng có thể nghe được nội tâm cố nén kích động của Đinh nữ sĩ đang giả vờ sử dụng ngữ khí bình thường, "À, tuổi tác xấp xỉ con, kinh doanh bệnh viện chăm sóc dành cho thú cưng, mẹ mang Pudding đi tắm rửa liền quen biết..."
Thi Từ cực kỳ khâm phục năng lực giao tiếp của Đinh nữ sĩ.
"Con chỉ đi nhìn mặt một cái thôi đó."
"Đương nhiên đương nhiên, gặp rồi tất cả do con làm chủ."
Không thì sao đây?
"Thời gian gặp con tự chọn."
"Có thể có thể, chỉ cần con đi là được."
Ha ha, con đi, con đi, con phải đi chứ!
Trước khi Thi Từ cúp điện thoại liền nghe thấy Đinh nữ sĩ ở đầu dây bên kia không kìm nén được cười đắc ý.
Thi Hải cũng biết chuyện này, hắn vỗ vỗ lồng ngực nói với Thi Từ: "Chị, không sao đâu, chị cứ đi vào 20 phút sau em sẽ đi giải cứu chị."
Thi Từ nhướng mày lên, "Được đấy."
Thi Từ chọn thời gian vào trưa tuần sau, ở một nhà hàng cơm kiểu Tây rất nổi – Tiểu Mân Côi. Không nằm ở đoạn đường trung tâm thành phố, là từ một gian nhà cũ sửa lại, hai tầng, còn có đình viện Cá Cựu, trồng trọt rất nhiều giống hoa hồng, lấy màu trắng làm chủ đạo. Rất tỉ mì bồi dưỡng thành, lại bảo lưu lại một điểm dã tính khiến cho sinh cơ bừng bừng.
Thi Từ gần sát giờ mới đến, nhìn thấy chỗ bàn đã đặt vẫn còn trống không.
Nàng không lộ ra vẻ mặt gì, trước đi tới ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, bên kia bàn liền có một người đi tới, "Ngại quá, tôi đến muộn."
Thi Từ lễ phép tựa như câu khóe môi lên, "Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi."
Bác sĩ Dương đối diện, kinh doanh một bệnh viện cho sủng vật, trang phục trung tính, tóc rất ngắn, đeo mắt kính, tướng mạo thanh tú, làn da trắng nõn, không cao, không tính là gầy, ánh mắt lúc nhìn Thi Từ không che giấu được kinh diễm, "Cô so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn."
Thi Từ lại lễ phép mỉm cười đáp lại.
Vạn vạn không nghĩ tới, thiên toán vạn toán, không nghĩ tới cũng không tính được Thi Từ nàng cũng có ngày có nhu cầu đi xem mặt.
Mới nhìn đối phương, Thi Từ liền biết Đinh nữ sĩ đối với sở thích của mình không biết gì cả.
Được rồi, nàng kiên trì 20 phút, hi vọng Thi Hải có thể có điểm dùng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!