Chương 96: (Vô Đề)

Mấy ngày nay tin đồn lan truyền khắp cả giang hồ, đều nói Tam Sơn Các đã tìm thấy cô nhi Thẩm Liên của Dương Uy tiêu cục năm xưa. Sau khi biết được tin tức này, tam đại thế gia còn lại đều phái đệ tử tới Tam Sơn Các để cầu một sự thật. Ngược lại, Tam Sơn Các trăm miệng cũng khó cãi, chỉ biết chuyện này càng giải thích càng không rõ ràng, chi bằng im lặng chẳng nói gì.

Đợi đệ tử ba nhà kia tới tổng đàn Tam Sơn Các tận mắt xác nhận, sẽ hữu dụng hơn vạn lời tuyên bố của chưởng môn công tử Nam Cung Trạch của Tam Sơn Các.

Lời đồn đại này truyền đến trấn Vọng Nguyệt đã mấy ngày, nhưng Dạ Ly Tước làm như không nghe lọt một chữ nào, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, hứng thú thì đi trêu đùa tiểu Tạ cùng Y Y, tuyệt nhiên không hé răng khi nào khởi hành tới Tam Sơn Các.

Tạ công tử và Thẩm Y đã quen với tính nết này của nàng ấy. Nàng ấy càng tỏ vẻ không quan tâm, thì thật ra là càng để tâm, mấy ngày nay án binh bất động chắc chắn là một mình âm thầm toan tính gì đó.

Cả hai đều muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ, nhưng mỗi lần muốn hỏi, đều bị Dạ Ly Tước cười đùa lấp liếm cho qua. Tạ công tử hết cách, chỉ đành trông cậy vào Thẩm Y, mượn sinh nhật của Dạ tỷ tỷ vào ngày mai để hỏi ra chút chuyện.

Thẩm Y chưa bao giờ thắng được Dạ Ly Tước, yêu nữ này không muốn nói thì dứt khoát không nói một chữ nào. Dù không ôm quá nhiều mong đợi, Thẩm Y vẫn muốn cố gắng thử một lần. Lòng thành đổi lấy lòng thành, nàng dốc tâm chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Dạ Ly Tước, chắc là Dạ Ly Tước cũng không nỡ tiếp tục trêu đùa nàng.

Tiết Trung Nguyên là ngày bách tính tưởng nhớ người thân đã khuất.

Trời vừa sập tối, bách tính đã bắt đầu cúng tế dọc theo hai bên đường. Không chỉ riêng trấn Vọng Nguyệt, toàn bộ thị trấn của Đại Dận đều làm những chuyện này. Mười lăm tháng Bảy vốn là một ngày âm khí nặng nề, và Dạ Ly Tước lại sinh vào ngày này.

Những năm qua cứ đến sinh nhật, ngay cả lúc sư phụ còn sống, cũng không ai nói với nàng một câu sinh nhật vui vẻ. Đời người vô thường, sát thủ giang hồ như nàng, còn sống sót đã là ơn huệ trời ban. Còn vui vẻ, hôm nay có được, ngày mai không chừng đã xuống Hoàng Tuyền mà hưởng.

Cho đến năm đó, Thẩm Liên tự tay bưng cho nàng một chén mì trường thọ nóng hổi.

"A Ly, sinh nhật vui vẻ."

Rõ ràng là những ngày chạy trốn ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng Thẩm Liên vẫn tìm mọi cách nấu cho nàng một chén mì nước. Nàng ấy bưng chén mì này, đưa đến trước mặt nàng. Khoảnh khắc đó, Dạ Ly Tước chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rát, trong tim cũng chua xót dữ dội.

Nàng lớn lên ở luyện ngục từ nhỏ, chưa bao giờ dám mơ có được một tia ấm áp chốn nhân gian, vậy mà vào lúc này, lại được người ta cưng chiều như một tiểu cô nương. Nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại không kìm được tham luyến sự ấm áp hiếm hoi này. Nàng ôm chén mì vừa ăn vừa khóc, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là buồn cười hết sức.

Thẩm Liên chỉ xoa nhẹ sau gáy nàng, cười dịu dàng an ủi: "A Ly phải tuổi tuổi bình an."

Tuổi tuổi bình an.

Bốn chữ đơn giản, nhưng với Dạ Ly Tước cũng vậy, với tỷ muội họ Thẩm cũng thế, lại khó như lên trời.

"Liên tỷ tỷ, chờ ta thêm chút thời gian." Dạ Ly Tước đã quyết tâm, bất kể trả giá nào, nàng nhất định phải cứu Liên tỷ tỷ ra khỏi tay Đông Phương Ly.

Mùi thịt thơm phức bay tới từ đâu đó, Dạ Ly Tước đang ngồi trên mái hiên lặng lẽ uống rượu, cánh mũi khẽ động, nhịn cười nhìn xuống sân trong —— Thẩm Y đang bưng một chén mì trường thọ, ngước nhìn về phía này, hiếm hoi mím môi cười khẽ.

"Là ta mang lên, hay tự nàng xuống ăn?"

Dạ Ly Tước mỉm cười nhấc bình rượu, nhấp một ngụm rượu ngon: "Tiểu nương tử tự mình mang lên, mới đủ thành ý nha."

Thẩm Y cũng không so đo với nàng ấy, đầu ngón chân nhón một cái đã vút lên mái hiên, đặt chén mì trường thọ vững vàng trước mặt Dạ Ly Tước, nghiêm túc nói: "Hôm nay là sinh nhật của nàng, món khác có thể không ăn, nhưng mì trường thọ nhất định phải ăn hết."

"Không ngon thì ta không ăn đâu." Dạ Ly Tước nghiêng tới, ngửi một chút. Mùi thịt thơm lừng, sắc hương đầy đủ, không khỏi khiến ngón trỏ nhúc nhích.

Thẩm Y ngồi xuống bên cạnh nàng ấy: "Cái này không do nàng quyết định." Nói rồi, nhét đôi đũa vào tay Dạ Ly Tước: "Ăn lúc còn nóng."

Dạ Ly Tước lắc đầu, lẩm bẩm: "Nào có ai ăn sinh nhật cùng người ta như nàng chứ?"

Giọng điệu Thẩm Y dịu đi một chút: "Mì ngâm lâu sẽ không ngon nữa."

"Thế mà còn thiếu một câu! Không nghe thấy, ta không ăn!" Dạ Ly Tước giống hệt một đứa trẻ ba tuổi.

Thẩm Y biết rõ nàng ấy cố ý làm loạn, nhưng vẫn chiều theo nàng ấy, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Ngoan ngoãn như vậy, cứ thấy có điều gì mờ ám.

Dạ Ly Tước biết tính tình của Thẩm Y, ngày thường nàng làm ồn, Y Y chắc chắn sẽ giận. Tối nay lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khiến Dạ Ly Tước lờ mờ cảm thấy có gì không ổn.

Thẩm Y thấy Dạ Ly Tước cứ xăm xoi mình từ trên xuống dưới, nàng bình thản đối diện với ánh mắt nàng ấy: "Nếu nàng nhìn đủ rồi, thì nhân lúc còn nóng ăn chén mì trường thọ này đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!