Chương 95: (Vô Đề)

Ba ngày sau, chim bồ câu đưa thư của Đông Phương Ly tới tay Thanh Nhai. Nàng ta nhìn nội dung thư, không dám tin mình đã bị bại lộ. Dạ Ly Tước nhìn thấu nàng ta từ lúc nào? Tại sao phát hiện rồi lại không bắt ngay? Tại sao mấy hôm nay Tạ công tử lại lơi lỏng việc theo dõi đến vậy?

Nàng ta suy nghĩ nát óc vẫn không thông, cõi lòng như sóng dậy, càng sợ khi trở về sẽ bị giáo chủ trừng phạt nặng, mất đi sự yêu chiều của giáo chủ. Mặc dù biết đó cũng không phải là yêu chiều, nàng ta cũng lừa mình dối người xem nó là yêu chiều.

Vô Thường Ngũ lạnh lùng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Giáo chủ ra lệnh ngươi và ta kiên nhẫn chờ a Tứ đến. Trước khi hắn đến, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên, trước mắt ngươi không thể ở lại trấn Vọng Nguyệt này nữa." Nói rồi, Vô Thường Ngũ ngước nhìn sắc trời: "Tranh thủ lúc Dạ Ly Tước chưa về, bây giờ ngươi đi theo ta."

Thanh Nhai muôn phần không cam tâm, nhưng đến nước này nàng ta cũng chỉ đành nghe theo. Cố tình ở lại, đợi Dạ Ly Tước quay về, cũng không biết yêu nữ kia sẽ tra khảo nàng ta ra sao. Nàng ta không dám đánh cược mạng mình vào sự tin tưởng sâu sắc của Thẩm Y dành cho vị a tỷ giả này.

Sau đó, hai người bọn chúng khoác áo tơi giả dạng người đốn củi, một trước một sau vội vã rời khỏi cổng thành phía Tây trấn Vọng Nguyệt.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến phủ nha môn, Tạ công tử nghe tin xong chỉ sai người cẩn thận theo dõi, biết được hướng đi đại khái của chúng là được. Hiện tại mọi việc xuôi chèo mát mái, đều phát triển theo hướng mà Dạ tỷ tỷ mong muốn, nhưng không hiểu sao Tạ công tử luôn cảm thấy bất an. Hắn bưng chén trà lên, uống một ngụm trà thanh, để trấn an tâm trạng bồn chồn lúc này.

Nuốt ngụm trà nóng xong, hắn nghiêng mặt nhìn ra sắc trời bên ngoài. Sắp tới ngày thứ bảy rồi, tuy giang hồ đã đồn ầm chuyện Dạ tỷ tỷ lên làm thành chủ Võng Lượng Thành, nhưng nàng ấy mãi không thấy về, chẳng lẽ bị trọng thương? Nên ở lại Minh Nguyệt Sơn tịnh dưỡng? Nhưng, làm sao được chứ? Mấy thứ thuốc chữa thương giang hồ sao bằng thuốc tốt được bào chế ở chỗ hắn.

Tạ công tử ngồi không yên, khổ nỗi hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không thể tùy tiện đứng dậy. Mọi sự lo lắng đều tập trung nơi đầu ngón tay, hắn siết lấy tay vịn xe lăn, kêu cót két.

Hai ngày sau, Dạ Ly Tước và Thẩm Y bình yên vô sự xuất hiện trước cổng lớn phủ nha.

Tạ công tử nhận được thông báo, dùng sức đẩy bánh xe lăn tới nghênh đón hai người. Vào tháng Sáu, trời đã nóng nực, mấy hôm nay hắn lại ngủ không ngon, nên khi xuất hiện trong tầm mắt Dạ Ly Tước, hắn có vẻ tiều tụy hiếm thấy.

Dạ Ly Tước trêu chọc: "Mấy ngày không gặp, ai đã vắt kiệt tiểu Tạ nhà ta ra nông nỗi này?"

Tạ công tử nhíu chặt mày, nghiêm túc nói: "Ta là loại người háo sắc đó sao!"

Dạ Ly Tước cười cười không nói gì, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tạ công tử bị nàng nhìn chằm chằm đến khó chịu, liền đổi đề tài: "Hai ngày trước, người kia đã trốn đi rồi."

Thẩm Y nghe thấy trốn mất, vội vàng hỏi: "Trốn đi đâu?"

"Thẩm cô nương có thể yên tâm, ta vẫn luôn sai người theo dõi, nàng ta không thoát được đâu." Tạ công tử vội vàng trấn an.

"Rút người về đi." Dạ Ly Tước thản nhiên mở lời.

Thẩm Y và Tạ công tử đồng loạt nhìn sang, không hiểu ý đồ của Dạ Ly Tước.

"Lúc ta chuẩn bị rời đi, ta đã dặn ngươi lơi lỏng cảnh giác, bớt nhìn chằm chằm nàng ta, là để thả nàng ta đi." Dạ Ly Tước vốn không muốn giải thích nhiều như vậy. Tiểu Tạ thì dễ qua loa lấy lệ, nhưng Thẩm Y mà nổi lên tính khí là nhất định phải hỏi cho ra lẽ: "Người này chắc chắn là tâm phúc của Đông Phương Ly, nếu không đã không để nàng ta giả làm Liên tỷ tỷ, xen lẫn bên cạnh chúng ta.

Loại xương cứng này, tra hỏi chắc chắn không moi ra được gì, giữ lại ở đây cũng vô ích, chi bằng thả nàng ta đi, xem bước kế tiếp của Đông Phương Ly có giống như ta nghĩ không."

Trong mắt Thẩm Y đầy nghi vấn: "Nàng nghĩ thế nào?"

"Tối đó nàng trúng Nhuyễn Cân Tán, bọn chúng không bắt nàng đi, trái lại để hai lão già kia đưa nàng về Võng Lượng Thành. Nàng nghĩ lại xem, Đông Phương Ly đang tính toán kế sách gì?" Dạ Ly Tước mỉm cười nhắc nhở.

Thẩm Y chìm vào suy tư.

Tạ công tử buột miệng nói: "Nàng ta muốn mượn đao giết người?"

"Ừm, vẫn là tiểu Tạ thông minh!" Dạ Ly Tước khen ngợi xong, nghiêng mặt cười nhìn Thẩm Y: "Ta là Dạ La Sát đã xông vào U Ngục hai lần, ai dám bắt nàng, ta sẽ giết kẻ đó, chuyện này bọn chúng rõ hơn ai hết. Nếu nàng là Đông Phương Ly, nàng sẽ đặt củ khoai nóng phỏng tay này trong tay mình, hay quăng qua chỗ người khác?"

Thẩm Y bừng tỉnh, nghiêm nghị nói: "Nàng nói là, bọn chúng cố ý khiêu khích, muốn mượn tay nàng tiêu hao thế lực Võng Lượng Thành?"

Dạ Ly Tước khẽ cười gật đầu: "Đông Phương Ly quả thật đã tính toán đúng về ta. Đừng nói là Võng Lượng Thành, đổi thành bất kỳ thế gia nào trong tứ đại thế gia, ta cũng sẽ xông vào đưa nàng an toàn ra ngoài."

Thẩm Y nghĩ đến chỗ sâu hơn: "E rằng ngay từ đầu, Đông Phương Ly đã có ý đồ xấu xa này."

"Chỉ cần chúng ta không phát hiện Liên tỷ tỷ là giả, chúng ta nhất định sẽ mắc bẫy. Cho nên ban đầu chỉ là Võng Lượng Thành, sau này sẽ là tứ đại thế gia. Chờ ta đánh trọng thương hết bọn họ, nàng ta có thể dẫn dắt giáo đồ Bắc Cương xâm nhập Trung Nguyên ồ ạt." Dạ Ly Tước cười tự mãn: "Thanh đao như ta, còn sắc bén hơn bất kỳ tên sứ giả Vô Thường nào dưới trướng nàng ta.

Nàng nói xem nàng ta đánh bàn tính như thế có vang hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!