Chương 94: (Vô Đề)

Dù có thong thả đi về trấn Vọng Nguyệt, chậm nhất thì ba ngày cũng đủ. Vậy mà Thẩm Y theo Dạ Ly Tước đi ròng rã bảy ngày trời, cứ lúc đi lúc nghỉ, không biết chiều tối nay có tới được trấn Vọng Nguyệt hay không.

Mới đầu Thẩm Y nghĩ Dạ Ly Tước vội vàng đến cứu mình, chắc là vết thương cũ tái phát nên đi chậm. Nhưng càng về sau, ngày nào Dạ Ly Tước cũng cười đùa chọc ghẹo, đâu có vẻ gì là vết thương cũ tái phát. Thẩm Y nóng lòng muốn biết tung tích của a tỷ, cuối cùng trưa hôm đó cũng nhịn không nổi mà mở lời thúc giục: "Nàng lề mề như vậy, chừng nào mới về tới trấn Vọng Nguyệt?

Lỡ như người kia chuồn mất thì sao?"

Dạ Ly Tước tựa lưng vào thân cây, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Y: "Y Y đừng nôn nóng, nàng ta không chạy thoát được đâu." Không thể không công nhận, yêu nữ trước mặt lúc này thật sự giống một hồ ly tinh trêu chọc lòng người.

Thẩm Y cố gắng trấn tĩnh, hỏi dồn: "Tại sao?"

Dạ Ly Tước lười biếng vươn vai: "Ngồi xuống đi, chúng ta chậm rãi nói."

Thẩm Y không chịu nghe theo, mặt mày nghiêm nghị nói: "Nói chuyện nghiêm túc đi."

Dạ Ly Tước ôm ngực, cúi gập người, nhíu mày hít một hơi khí lạnh: "Hừ."

Thẩm Y cảnh giác hẳn, nửa lo lắng nửa đề phòng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

"Làm sao là làm sao? Y Y có lương tâm chút được không. Ta bị làm sao mà nàng không biết hả?" Nói rồi, Dạ Ly Tước vịn thân cây ngồi khoanh chân lại, ra vẻ vận công điều tức.

Thẩm Y không hiểu ra sao, nghiêm túc nói: "Nàng bụng đầy ý xấu, ai biết nàng bị làm sao!"

"Chậc chậc, còn vu oan cho người khác nữa chứ." Dạ Ly Tước nói câu này với vẻ mặt đầy oan ức.

Thẩm Y ngồi xổm trước mặt nàng ấy, không dám lơi lỏng cảnh giác: "Ta xem thử...… Nhưng nàng đừng có giở trò giữa chừng! Ta ra tay sẽ không nương tình đâu."

"Xem thử thì xem thử, còn cho nàng sờ luôn nè." Lúc Dạ Ly Tước không đứng đắn, da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Thẩm Y né tay nàng ấy, quát: "Ta biết ngay là nàng giả bộ mà!" Vừa dứt lời, cả người Dạ Ly Tước lại nghiêng tới, sà vào lòng nàng. Nếu Thẩm Y không ngồi vững, chắc chắn đã bị nàng ấy xô ngã ngay dưới gốc cây rồi.

"Ta ra tay thật đó!" Thẩm Y cảnh cáo lần cuối.

"Ta cũng thật sự không khỏe mà." Dạ Ly Tước cọ cọ vào hõm cổ nàng, cái trán lạnh ngắt dán lên cổ Thẩm Y. Cái lạnh thấu xương đó thật quen thuộc, giống y như lúc nàng ấy phát tác hàn chứng.

Thẩm Y nhịn sự xấu hổ và buồn bực trong lòng, sờ trán nàng ấy, quả nhiên là lạnh toát.

"Hàn tức lại phản phệ? Sao nàng không nói sớm!"

"Suỵt!" Dạ Ly Tước làm dấu im lặng, ra hiệu Thẩm Y đừng nói ra. Ánh mắt nàng ấy liếc về phía rừng sâu sau lưng Thẩm Y.

Thẩm Y vểnh tai, lắng nghe xem trong rừng sâu có động tĩnh gì bất thường không. Khi hơi thở Dạ Ly Tước sượt qua tai, Thẩm Y chỉ cảm thấy như có ai đó dùng lông vũ khều nhẹ vào tim mình, ngứa ngáy nóng bỏng.

"Nàng...…" Thẩm Y không quay đầu thì thôi, vừa quay lại, môi Dạ Ly Tước đã sát kề. Lập tức, gò má cả hai người đều ửng lên một màu hồng nhạt.

Gió mát thổi qua rừng, trong gió dường như có thêm một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

Dạ Ly Tước cong ngón trỏ lên, khẽ vuốt chóp mũi Thẩm Y, thì thầm: "Võng Lượng Thành có kẻ rất tham lam, đồ trong kho của Doanh Quan chắc chắn không nhét đầy cái bụng của chúng đâu. Cho nên...… nếu đã muốn tìm cái chết, vậy ta thành toàn cho chúng thôi!" Khi sương giá xuất hiện trên lông mày nàng ấy, Thẩm Y còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Dạ Ly Tước lao ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Tuyết Hồng đột ngột lóe lên từ thắt lưng, Dạ Ly Tước như một cánh nhạn đỏ rực, vỗ cánh vút vào rừng. Chỉ nghe thấy trong rừng vang lên vài tiếng rên rỉ, mùi máu tanh đã thoang thoảng bay tới.

Tim Thẩm Y thắt lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào nơi Dạ Ly Tước vừa đi vào. Chỉ sững lại một chớp mắt, nàng đã nhấc chân đuổi theo vào rừng. Yêu nữ kia thích ra vẻ, nhưng nàng lại không thể mặc kệ nàng ấy được!

"Dạ Ly Tước!" Thẩm Y vừa bước chân vào rừng đã gọi to.

Nào ngờ, một làn gió lạnh thổi qua tóc nàng, nàng trở tay đỡ một cái, người kia vừa lúc né được chưởng của nàng, còn cài một bông hoa nhỏ màu hồng vào búi tóc nàng.

Tuyết Hồng đã được thu về vỏ, chỉ thấy Dạ Ly Tước chắp tay sau lưng đứng đó, cười cười nhìn nàng, nhưng lời nói lại là để người trong rừng nghe: "Nếu còn không phục thành chủ này, cứ việc ra đây khiêu chiến. Lần sau, thứ ta vặn xuống sẽ là đầu của các ngươi."

Tiếng sột soạt xôn xao khắp rừng, nhưng không ai dám xông ra hay lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!