Chương 75: (Vô Đề)

Thẩm Y ôm eo Dạ Ly Tước, đạp lên vách đá mượn lực, rất nhanh đã bay qua hơn nửa vách núi, cuối cùng đáp xuống nơi nàng và Thanh Nhai đã hẹn trước để hội họp.

Thanh Nhai nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhanh chân chạy ra.

Vài mũi tên lẻ tẻ rơi xuống chân Thanh Nhai, nàng ta lần lượt né tránh, nhìn thấy Thẩm Y và Dạ Ly Tước vững vàng đáp xuống, chưa kịp mở miệng đã thấy Thẩm Y vứt cây trường đao nứt mẻ trong tay đi, nắm lấy tay nàng ta vội vàng nói: "Mau đi thôi!"

Thanh Nhai đành phải đi theo Thẩm Y trước, âm thầm quay đầu liếc nhìn phía sau. Nhận thấy ánh mắt của Dạ Ly Tước đang nhìn tới, nàng ta vội vàng quay mặt lại nhìn về phía trước, hỏi: "Toàn bộ Thương Nguyên đều là địa bàn của Thương Minh Giáo, chúng ta chạy đi đâu đây?"

"Phía Đông Nam...…" Dạ Ly Tước nhìn về phía sâu trong bãi cỏ hoang, khàn giọng nhắc nhở, "Hoang Trạch…..."

Thẩm Y không biết đó là nơi nào, nhưng Thanh Nhai thì biết.

"Đó là tử địa!" Thanh Nhai buột miệng nói.

Dạ Ly Tước nhịn đau cười khẽ, "Tử địa là được rồi...…"

Thanh Nhai không hiểu ý của Dạ Ly Tước, nhưng Thẩm Y tin tưởng nàng ấy, nơi nàng ấy nói chắc chắn sẽ không hại các nàng. Thẩm Y liếc nhìn Dạ Ly Tước, đau lòng nói: "Cố gắng lên! Đến nơi an toàn ta sẽ chữa thương cho ngươi."

"Tuân lệnh...… tiểu nương tử...…"

"Đừng nói bậy!"

Thẩm Y thật sự không ngờ vào lúc này Dạ Ly Tước còn dám nói những lời đó với nàng trước mặt a tỷ. Nàng thu lại suy nghĩ, vội vàng liếc nhìn Thẩm Liên bên cạnh, thấy Thẩm Liên không có biểu cảm gì khác, trong lòng mới hơi yên tâm một chút.

Thẩm Y trước đây tuyệt đối không có khinh công như vậy, nàng mượn khí để di chuyển, dù phải chăm sóc hai người, thân thể vẫn không hề chậm lại chút nào, nhanh như tia chớp. Mặc dù phía sau có không ít quân địch truy đuổi, nhưng nàng có thể cảm nhận được các nàng và những kẻ truy đuổi đang dần kéo giãn khoảng cách.

Tác dụng của Ôn Ngọc Đan thật kỳ diệu, phương pháp song tu không chỉ khiến võ công của Dạ Ly Tước tiến bộ, ngay cả võ công của Thẩm Y cũng tiến bộ gấp trăm lần so với tưởng tượng của nàng.

Thanh Nhai nhất thời chưa hiểu rõ tình hình, cứ tưởng đây là giáo chủ cố ý làm chậm bước truy đuổi, muốn giúp nàng ta lấy được lòng tin của hai người này một cách triệt để, cho nên nàng ta cũng cố gắng hết sức chạy trốn cùng hai người, từ bỏ việc giả vờ vấp ngã giữa đường để trì hoãn bước chân của các nàng.

Phía Đông Nam của cánh đồng hoang, có một cái đầm rộng trăm dặm, tên là Hoang Trạch.

Nơi này tuy là bãi cỏ, nhưng có rất nhiều vũng bùn, sâu bên trong còn có một cái đầm rất sâu, không biết sâu đến bao nhiêu. Vì nơi đây quanh năm ẩm ướt, là nơi sinh sống của hung thú cá sấu. Từng có đệ tử Thương Minh Giáo xông vào đây, nhưng không một ai sống sót trở về, hoặc là bị cá sấu ăn thịt, hoặc là giẫm phải đầm lầy, lún sâu rồi chết ngạt. Cho nên Hoang Trạch luôn được các đệ tử Thương Minh Giáo coi là cấm địa, nếu không cần thiết, tuyệt đối không dám đi vào sâu.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, nhưng bên ngoài Hoang Trạch vẫn mông lung, cỏ dại và hơi nước hòa quyện, không thể nhìn sâu vào trong.

Ba con cá sấu nổi lên trên đầm cạn cách đó không xa, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm ba người, như thể đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người Dạ Ly Tước, chờ đợi một bữa ăn no nê.

Nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, Thanh Nhai chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thực sự không muốn bước vào nơi chết chóc này.

Thẩm Y hỏi: "Đây là Hoang Trạch sao?"

Dạ Ly Tước khụ khụ hai tiếng, nhìn về phía Đông, "Đi theo ta...… sẽ không sao đâu...…" Nói xong, nàng thu hồi Tuyết Hồng, gắng gượng chịu đựng cơn đau, mũi chân khẽ đạp, liền lướt về phía Đông.

Thẩm Y và Thanh Nhai lúc này mới nhìn rõ vết máu đen trên lưng nàng, khác ở chỗ Thẩm Y thì đau lòng, còn Thanh Nhai thì khiếp sợ.

Thanh Nhai biết Dạ Ly Tước bị thương, nhưng không ngờ lại còn bị trúng độc. Lẽ ra nếu giáo chủ đã dùng độc, thì sẽ không để Dạ Ly Tước sống sót, vậy nàng ta còn nên đi theo hai người họ nữa không?

"A tỷ, đi mau!" Thẩm Y nghe thấy tiếng truy đuổi phía sau lại gần hơn một chút, không nhịn được giục Thanh Nhai.

Thanh Nhai khẽ gật đầu, vừa bước lên một bước, chân đã lảo đảo, vờ như bị trẹo mắt cá chân, liền muốn ngã vào đầm cạn.

"Liên tỷ tỷ!" Dạ Ly Tước lại rút Tuyết Hồng ra, kịp thời quấn lấy eo nàng ta, mạnh mẽ kéo nàng ta đến bên cạnh, kiểm tra khắp người nàng ta, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Mưu kế của Thanh Nhai không thành, nhân lúc Dạ Ly Tước thả lỏng Tuyết Hồng, cả người ngả vào lòng Dạ Ly Tước, nhỏ giọng nói: "Không sao."

Thẩm Y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Nàng không muốn chua xót như vậy, đó dù sao cũng là a tỷ của nàng. Năm đó nếu không có nàng ấy, Thẩm Y căn bản không thể sống sót. Chỉ vì điểm này thôi, nàng không nên tranh giành yêu nữ kia với a tỷ. Thế nhưng, nàng dù sao cũng chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt, không thể nhìn thấu tình ái hồng trần, đương nhiên không thể thờ ơ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!