Chương 63: (Vô Đề)

Dạ Ly Tước cùng Thẩm Y sau khi dùng bữa tối thì cả hai cùng lên giường, khoanh chân ngồi đối diện, đôi bàn tay áp vào nhau chuẩn bị vận công song tu.

Những ngày qua Dạ Ly Tước đã thử phá tan dược tính vô số lần, nhưng mỗi lần đều kết thúc với kết quả thất bại. Hai ngày gần đây, tác dụng của Nhuyễn Cân Tán rõ ràng đã giảm bớt, vốn dĩ tưởng rằng Vô Thường Tứ sẽ cho hai người thêm một liều nữa, nhưng Vô Thường Tứ lại vẫn như thường lệ, dường như không hề lo lắng việc Nhuyễn Cân Tán sẽ bị hai người bức ra ngoài, bỏ trốn mất dạng.

Trong lòng Dạ Ly Tước và Thẩm Y đều có chút nghi ngờ.

Càng gần Bắc Cương, biến số lại càng lớn, người của Thương Minh Giáo không có khả năng không đề phòng.

Dạ Ly Tước nghĩ đến đây bỗng nhiên rút tay lại, nghiêm túc nói: "Không được! Không thể cứ song tu như vậy. Nếu có ai đó đâm thủng lớp giấy bên ngoài cửa,  nhìn thấy được tư thế của ngươi và ta, nhất định sẽ ra tay phá hoại."

Thẩm Y gật đầu: "Quả thực có khả năng này."

"Vậy nên...…" Dạ Ly Tước nhìn về phía nàng, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ tinh quái.

Thẩm Y cảnh giác, đoán rằng Dạ Ly Tước chắc chắn đang có ý định gì đó không tốt, lập tức cảnh báo: "Ngươi đừng có nghĩ ra chủ ý lung tung gì, ta sẽ không nghe theo dù chỉ nửa chữ!"

"Tu luyện thì nhất định phải tu luyện." Dạ Ly Tước dịch lại gần Thẩm Y.

Thẩm Y theo phản xạ nghiêng người, tránh xa sự thân mật của Dạ Ly Tước.

"Ngồi để tu luyện, nhưng nằm cũng tu luyện được." Dạ Ly Tước đã dịch sát vào Thẩm Y, nhẹ nhàng chạm chạm vào vai nàng, "Người bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng chúng ta đang ngủ với nhau."

"Ai muốn ngủ với ngươi!" Mặt Thẩm Y đỏ bừng, quả nhiên yêu nữ này không nói được câu nào đứng đắn!

Dạ Ly Tước cười cười làm hòa: "Y Y đừng giận, chỉ nằm một chút thôi, cũng đâu phải thật sự ngủ."

Thẩm Y tự nghĩ mình đã nói ra điều không nên nói, đành phải nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống trước mặt, "Còn không nằm xuống?"

"Được!" Dạ Ly Tước nhanh chóng nằm xuống, dùng ngón tay kéo chăn đắp lên hai người.

Thẩm Y xấu hổ buồn bực nói: "Ngươi kéo chăn làm gì chứ?"

"Vậy mới giống đang ngủ mà." Dạ Ly Tước nói một cách nghiêm túc, "Nơi này gần Bắc Cương, trời giá rét, có ai ngủ mà không đắp chăn?"

Thẩm Y không tranh cãi nổi với nàng ấy, đành phải nhẫn nhịn. Cảm nhận được Dạ Ly Tước đang chen vào gần mình, Thẩm Y vội vàng đẩy Dạ Ly Tước ra, gấp gáp nói: "Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Dạ Ly Tước giả vờ uất ức nói: "Hai ngày trước ngươi còn chủ động ôm ta ngủ đó!"

"Lúc đó là do dược tính phát tác!"

"Bây giờ cũng phát tác mà! A!"

Trong lúc nói, nàng ấy ôm lấy ngực, đau đớn co ro thành một khối.

Thẩm Y thấy bộ dáng nàng ấy đau đớn như vậy, tự trách mình nghĩ nhiều, cũng phòng bị nàng ấy quá mức. Thực ra nàng biết rõ, thay vì nói phòng bị Dạ Ly Tước, chẳng bằng nói là phòng bị con tim của mình. Ở lâu bên cạnh Dạ Ly Tước, dù Thẩm Y không thừa nhận, nàng cũng biết mình càng ngày càng yêu thích yêu nữ này, luôn dễ dàng bị dăm ba câu nói của nàng ấy tác động đến cảm xúc.

"Ngươi…... ngươi có ổn không?" Thẩm Y chỉ đành tiến lại gần, như những ngày trước nhẹ nhàng xoa lưng cho Dạ Ly Tước, "Chờ một chút, sẽ dễ chịu hơn."

Dạ Ly Tước nhíu chặt mày, nhân cơ hội chui vào lòng Thẩm Y.

Thẩm Y nghiêm giọng nhắc nhở: "Đã gần lắm rồi."

"Có thể bắt đầu rồi." Dạ Ly Tước nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay áp vào nhau, mỉm cười nhắm mắt lại, tập trung vào việc nhập cảnh.

Thẩm Y thấy nàng ấy đã bắt đầu tu luyện, không dám tiếp tục chần chừ, cũng không dám có ý nghĩ lung tung khác, liền theo đó mà tập trung nhập cảnh.

Khi ảo cảnh biển trời xanh thẳm hiện ra trước mắt, Thẩm Y tự nhủ, hôm nay gặp phải bất kỳ ảo ảnh nào cũng không nghe không nhìn, chỉ cần tập trung tu luyện nội công.

Tâm sáng suốt thì khí cũng ổn định, tinh thần vững vàng thì có thể chọn cảnh yên bình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!