Chương 62: (Vô Đề)

"Khách đã trên đường đến dự đại hôn của chúng ta, tuyệt đối không thể thiếu hai người họ." Giọng điệu của Đông Phương Ly mềm mại nhẹ nhàng, khiến các thuộc hạ có mặt cảm thấy như thể người đang nói không phải giáo chủ đại nhân của bọn họ.

Liên Trang đi rất chậm, hé miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh lộn xộn không rõ nghĩa.

Đông Phương Ly không thúc giục nàng ấy, cũng không bắt nàng ấy phải phát âm rõ ràng hơn. Nàng nắm tay Liên Trang cùng ngồi xuống, để nàng ấy nằm trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Liên Trang như đang chơi đùa một con mèo con.

"Cứ giao cho ta, nàng nghỉ ngơi cho tốt." Những ngón tay tái nhợt của nàng lướt qua tóc mai của Liên Trang, móng tay màu đen như móng thú, nhìn có vài phần đáng sợ.

Liên Trang ngoan ngoãn nằm đó, con ngươi đờ đẫn nhìn ra ngoài sảnh, ánh mắt phức tạp.

"Nếu mệt mỏi, thì nhắm mắt ngủ một chút, ta có thể ôm nàng về." Đông Phương Ly luôn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ với nàng ấy.

Liên Trang mệt mỏi nhắm mắt lại, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.

Vô Thường Ngũ nghiêng đầu thoáng nhìn giáo chủ phu nhân đang ngủ say, kính cẩn cúi đầu bái Đông Phương Ly, môi không phát ra âm thanh: "Giáo chủ phu nhân đã ngủ rồi."

Đông Phương Ly ra hiệu cho Vô Thường Ngũ lo liệu mọi thứ ở đây, âu yếm bế Liên Trang lên. Không phải vì nàng có sức mạnh phi thường, mà vì Liên Trang gầy đến mức đáng sợ. Nếu không phải những năm qua có độc từ xác chết, lấy độc trị độc, thì Liên Trang đã sớm không còn hơi thở.

Độc xác chết đã chằng chịt trong cơ thể Liên Trang, điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng ấy và con rối là Liên Trang còn sống, còn con rối thì đã chết.

Nhưng tồn tại như vậy, rõ ràng chẳng khác nào một cái xác không hồn.

Nếu không phải trong lòng nàng ấy còn một chút chấp niệm, sao có thể chịu đựng nỗi đau tột cùng này trong suốt hai năm qua?

Đông Phương Ly bế Liên Trang đi rất chậm, cứ đi hai bước lại cúi đầu nhìn gương mặt đáng sợ của nàng ấy, trong đôi mắt như ẩn như hiện lửa giận, hòa cùng nỗi đau thương vô hạn.

Đi đến nội viện, Đông Phương Ly cẩn thận đặt Liên Trang vào trong quan tài băng bằng pha lê, yêu thương âu yếm gương mặt nàng ấy. Không phải người cũng chẳng phải xác, rời khỏi quan tài này quá lâu, thân thể sẽ dễ dàng bị thối rữa. Lần trước cũng nhờ vào độc dược duy trì, mới có thể để Liên Trang đi một vòng Trung Nguyên, bình yên vô sự trở về.

Chỉ là độc dược quá mạnh, người sống bình thường, nhất định sẽ bị phản tác dụng. Những ngày gần đây chính là kết quả của việc độc dược phản tác dụng, Liên Trang luôn cảm thấy mệt mỏi, thường thì ngủ một giấc đến vài ngày mới tỉnh lại. Nhiều lúc Đông Phương Ly cũng thấy chính mình thật tàn nhẫn, cần gì phải cố chấp như vậy, nàng nên để Liên Trang rời khỏi thế gian, giải thoát cho nàng ấy.

Nhưng dựa vào cái gì?

Những kẻ đáng chết vẫn còn sống an ổn! Dù đau đớn như thế nào, Liên Trang cũng không từ bỏ, vẫn giữ lại hơi thở cuối cùng. Nếu Liên Trang không từ bỏ, Đông Phương Ly sao có thể quyết định thay nàng ấy?

Đông Phương Ly khép một nửa nắp quan tài pha lê, dưới ánh sáng xanh âm u của đèn nến, chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Liên Trang.

"Giáo chủ, Thanh Nhai đã trở về." Một nô tỳ nhỏ giọng thông báo.

"Đưa nàng ta đến Quỷ Đường trước đi." Đông Phương Ly nói xong, nô tỳ lập tức cúi đầu rời đi.

Đông Phương Ly lại lẳng lặng ngồi bên Liên Trang một lúc, rồi hờ hững rời khỏi nội viện, đi thẳng đến Quỷ Đường.

Quỷ Đường là nơi giáo chủ xử lý công vụ hàng ngày, trên trần treo chín chiếc đèn xanh, chiếu sáng nơi này như một tòa nhà âm phủ, sự âm trầm nơi đây khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.

Thanh Nhai khoác áo choàng màu đen, nghe thấy tiếng bước chân của giáo chủ, lập tức quay lại cúi đầu chào: "Giáo chủ!"

Đông Phương Ly không nói gì, chỉ nắm lấy cằm của nàng ta, mượn ánh sáng xem xét gương mặt của nàng ta. Gương mặt quen thuộc này, nhưng lại mang theo cảm giác xa lạ mãnh liệt.

Thanh Nhai mặc cho giáo chủ xem xét, trong đáy mắt ánh lên vui sướng.

"Ai cho phép ngươi xuất hiện trước mặt các nàng" Ngữ khí của Đông Phương Ly trầm thấp lạnh lẽo, khiến Thanh Nhai lập tức thu lại vẻ vui mừng, ngay lập tức quỳ xuống đất dập đầu.

"Xin giáo chủ tha tội!"

"Tha tội?" Đông Phương Ly ngồi xuống trước mặt Thanh Nhai, ánh mắt như đao, "Kẻ làm loạn kế hoạch của ta, ngươi nên biết có kết cục gì?"

Thanh Nhai không khỏi rùng mình một cái, khàn giọng nói: "Thuộc hạ biết sai rồi." Khi ở Bắc Liễu Châu, nếu nàng ta không ra tay, Vô Thường Tam chắc chắn sẽ không bắt được hai người đó. Nàng ta vốn có nhiệm vụ khác, không ngờ sau khi trợ giúp, giáo chủ lại gửi bồ câu đưa thư đến, bắt buộc nàng ta phải quay về. Ngay từ bước chân đầu tiên bước vào Quỷ Đường, nàng ta đã cảm thấy chuyện không ổn.

Giáo chủ ghét nhất loại người tự ý quyết định như vậy, nàng ta đã quyết tâm, chỉ cần giáo chủ nổi giận, nàng ta sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin, dựa vào gương mặt này, giáo chủ nhất định sẽ không lấy mạng nàng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!