Ta nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng:
"Nói đi, bà muốn ta làm thế nào?"
"Ngươi phải cho con trai ta một chiếc quan tài tốt nhất, chọn một mảnh đất phong thủy tuyệt vời nhất, mỗi năm Thanh Minh và Hàn Thực đều phải tế bái đúng hạn!"
Nói đến đây, ánh mắt bà ta bỗng lóe lên vẻ hung ác, tiếp tục gằn giọng:
"Ngươi phải giữ đạo làm góa phụ, thề không tái giá. Còn nữa, cái đồ trời đánh Tần Sương Sương kia, nó g.i.ế. c con trai ta, còn mang theo cháu trai ta chạy mất. Ngươi phải tìm cháu ta về, thay con trai ta báo thù!"
Muốn ta giữ đạo làm góa phụ cho Cao Thăng? Còn muốn ta báo thù thay hắn?
Bà ta đúng là dám nghĩ!
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ đương nhiên của Liễu thị, cuối cùng ta cũng không thể nhịn được cơn giận:
"Phải chăng bà còn muốn ta giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đón bà vào phủ họ Trữ, đem toàn bộ tài sản của nhà họ Trữ dâng lên hiếu kính cho bà, phụng dưỡng bà đến cuối đời?"
Liễu thị không lập tức trả lời, nhưng tiếng khóc của bà ta chợt im bặt, khóe môi khẽ cong lên, không khó để đoán bà ta thực sự đang nghĩ như vậy.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, bà ta liền nói:
"Đương nhiên là thế rồi…"
Ta nhếch môi cười lạnh, ngắt lời bà ta:
"Nhưng làm sao đây, nhà họ Trữ ta có gia quy, nếu gặp loạn thế, phải xả hết gia tài để báo đáp ân nghĩa với đời."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Liễu thị như không tin vào tai mình, trợn trừng mắt nhìn ta, lắp bắp:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi sao?"
Ta đương nhiên không điên.
Ta biết, chỉ cần nhà họ Trữ còn tiền bạc, hôm nay bà ta có thể bắt ta lo liệu tang sự cho Cao Thăng, ngày mai sẽ đòi ta nuôi cháu của bà ta.
Lòng tham là một cái hố không đáy, nhất là với Liễu thị, sự khát khao tiền bạc của bà ta không bao giờ có thể lấp đầy.
Thay vì giữ tiền để bà ta ngày đêm nhòm ngó, khiến ta cả đời không được bình yên, chi bằng ta đem xả hết gia tài.
Không chỉ giúp Sán Châu tái thiết, mà còn đổi lấy sự thanh thản cho những ngày tháng sau này.
Vừa nghĩ vậy, ta quay về phía đám đông đang đứng xem, lớn giọng tuyên bố:
"Những năm qua, nhờ có mọi người, nhà họ Trữ mới có thể đứng vững tại Sán Châu. Nay nhà họ Trữ vẫn còn chút lương thực ở điền trang ngoài thành, cùng một ít tài sản, ta nguyện đem tất cả hiến cho dân chúng, để giúp Sán Châu tái thiết."
Lời ta vừa dứt, đám đông liền xôn xao hẳn lên.
Có người muốn xác nhận:
"Lời này có thật không?"
Có người mừng rỡ nói:
"Nhà ta bị quân Tây Nhung đốt sạch, cả nhà ba miệng ăn liệu có thể nhận được gạo không?"
Cũng có người thở phào nhẹ nhõm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!