Chương 16: (Vô Đề)

Có lẽ Lâm Tiêu chưa từng nghĩ ta sẽ nói như vậy.

Hắn mở to mắt, ngẩn người ra, ánh mắt chăm chăm nhìn ta, dường như đang cố xác nhận lời ta nói có thật hay không.

Hồi lâu, hắn mới như không dám tin, hỏi lại ta:

"Nàng bảo chưa từng nói gì cơ?"

Không đợi ta trả lời, hắn đột ngột dang tay kéo ta vào lòng, giọng như đang tự nói với chính mình:

"Lời nói ra rồi, không được nuốt lại. Ta nhất định sẽ quay về."

Hắn còn lẩm bẩm:

"Nàng không cần giống người khác, ta thích chính con người của nàng. Hỏng rồi, tự nhiên ta không muốn đi đánh trận nữa. Bọn họ sống c.h.ế. t liên quan gì đến ta chứ…"

Chỉ vài câu ngắn ngủi, cũng đủ để nghe ra sự lộn xộn trong suy nghĩ của hắn.

Đến khi ta nhẹ nhàng vòng tay qua eo hắn, hắn mới sững lại, rồi như hạ quyết tâm, nghiêm giọng:

"Nhớ nhé, lần này là nàng chủ động. Nàng bảo sẽ chờ ta, đừng có mà lật lọng. Ta nhớ kỹ rồi, nàng còn nợ ta một lần…"

Ta hơi ngẩn ra, không hiểu ý hắn ngay lập tức.

Nhưng rồi bỗng nhiên có cảm giác bừng tỉnh, ta mơ hồ đoán được một lần mà hắn nói là gì.

Cơ thể ta thoáng cứng lại, nhất thời không biết phải đáp lời ra sao.

Đúng lúc đó, Lục Sanh ở phía xa nhíu mày, bực bội cắt ngang:

"Đủ rồi, lề mề mãi, có đi hay không?"

Lâm Tiêu bị Lục Sanh làm cụt hứng, quay lại trừng mắt, nói như thách thức:

"Ngươi bớt quản chuyện của ta đi!"

Lục Sanh nhếch môi cười lạnh:

"Hừ, hình như có ai đó từng trúng hợp hoan tán, rồi tự nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều, quên rồi sao?"

Lâm Tiêu chẳng chịu nhường nhịn:

"Ta thì nhớ rằng, hình như có ai đó thì bị mấy cô nương vây trong trướng, đến nhà xí cũng không dám đi, thế nào?"

Lục Sanh tức đến đỏ bừng cả mặt:

"Phì! Ngươi còn biết liêm sỉ không, nói chuyện thô tục thế cũng dám nói à?"

Lâm Tiêu tiếp tục giương mắt khinh thường, giọng điệu còn mang theo chút khoe mẽ:

"Liêm sỉ để làm gì? Liêm sỉ thì cưới được thê tử à? Ta có người ra tiễn, có người tặng thuốc trị thương. Ngươi có không? Ta có thê tử, ngươi có không? Ai dà, ta biết rồi, ngươi ghen tỵ với ta, đúng không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hai người cứ qua lại như thế, làm không khí chia ly vốn nặng nề bỗng dưng nhẹ nhõm hơn.

Ngay cả ta cũng bất giác mỉm cười.

Lâm Tiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!