Theo lý, kết cục này đáng ra phải khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm, hả hê.
Thế nhưng, khi nhìn Tần Sương Sương bị kéo đi, ta lại không thấy chút thanh thản nào, ngược lại lòng còn nặng trĩu.
Ta không thể lý giải được cảm giác này là gì.
Đúng lúc đó, Xích Vân mang thuốc trị thương tới. Ta vội cầm lấy, gọi Lâm Tiêu:
"Đây là thuốc mà năm xưa phụ thân ta đã bỏ rất nhiều tiền mới mua được. Ngươi mau tháo dây trên tay ra, để ta giúp ngươi bôi thuốc."
Ta đoán, bộ dạng của ta lúc này chắc hẳn không dễ coi.
Tóc ta vì bị xô đẩy với Tần Sương Sương mà rối tung, vài sợi bung ra khỏi búi.
Trên người vẫn còn vương m.á. u của nàng, trông có phần nhếch nhác, bẩn thỉu.
Bình thường, ta vốn không mấy để tâm ánh mắt người khác.
Nhưng không hiểu sao, lúc này, ta lại vô thức không muốn hắn nghĩ rằng ta là kẻ quá tàn nhẫn.
Ta hơi ngừng lại, gạt mấy lọn tóc rơi xuống vén sau tai, cố ý né tránh ánh mắt của hắn.
Ta chờ hắn đưa tay ra.
Thế nhưng, mãi vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì.
Ta bắt đầu thấy kỳ lạ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vừa nhìn, ta liền phát hiện đôi tai hắn đỏ đến bất thường.
Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ nước không thấy đáy.
Như thể đang cố kiềm nén điều gì đó, hắn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mới nặng nề thở ra một hơi.
"Tiểu thư, có lẽ không cần dùng thuốc nữa…"
Ta ngẩn người: Tại sao?
Hắn nhíu mày, khẽ cười khổ, ánh mắt dần mang theo một cảm xúc khó gọi thành tên.
"Con d.a. o này hình như bị tẩm độc, hơn nữa… độc này không phải là loại độc tốt."
Chỉ hai chữ có độc vừa thốt ra, tim ta như rơi xuống đáy vực.
Theo bản năng, ta phải gọi Xích Vân đi mời đại phu.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt và đôi tai càng lúc càng đỏ của Lâm Tiêu, ta mới chợt nhận ra ý nghĩa thực sự trong lời hắn nói
"không phải loại độc tốt".
Phải rồi, Tần Sương Sương ở doanh trại Tây Nhung, trải qua những gì thì không cần phải đoán.
Loại độc nàng có thể tiếp xúc được, cũng chẳng cần phải nói.
Nhìn Lâm Tiêu đang cứng đờ, có phần luống cuống, đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy vừa lúng túng vừa nóng bừng cả mặt.
Ta ngơ ngác một lúc lâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta cố gắng nói ra một câu, nhưng giọng điệu có chút khó khăn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!