Sau đó, họ vây quanh ta mà cảm ơn rối rít, như thể ta là Phật sống tái thế.
Thật ra, việc ta tặng lương thực, tiền bạc vốn mang theo chút tính toán riêng.
Nhưng lúc này, nhìn những người già mặc y phục rách nát, những người phụ nữ dắt theo con nhỏ, ánh mắt họ nhìn ta như tìm thấy chút ánh sáng trong đêm tối, lòng ta không khỏi rung động.
Một cảm giác vừa xúc động vừa mãnh liệt dâng lên trong lòng ta.
Đám đông bao quanh ta hồi lâu mới chịu rời đi.
Chỉ còn lại chàng thanh niên tuấn tú ban nãy, là người đã đứng ra bảo vệ ta.
Ánh mắt hắn sáng rực, không hề chớp mắt lấy một lần khi nhìn ta.
Thấy ta nhìn lại, hắn bất ngờ tiến lên một bước, vẻ mặt đầy cảm thán:
"Thôi không xong rồi, tiểu thư, nàng đẹp như vậy, ta biết phải làm sao đây?"
Có lẽ ban nãy hắn cố gắng giữ giọng nghiêm trang khi nói, nhưng giờ đây giọng điệu trở lại bình thường, ta lập tức nhận ra:
Lâm Tiêu?
Hắn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi ta, giọng điệu khen ngợi đầy chân thành:
"Là ta đây, tiểu thư tinh mắt thật!"
Không ngờ sau khi chỉnh trang lại dung mạo, hắn lại thay đổi đến vậy.
Ta thoáng ngạc nhiên, không ngừng nhìn hắn vài lần, thầm nghĩ vì sao một người có gương mặt tuấn tú như thế lại cố tình để bộ râu rậm rạp che đi.
Đang nghĩ ngợi, ta thấy hắn bỗng đứng thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào:
"Năm xưa ta ít nhất cũng là"soái ca
"của Nam Đại, thế nào? Thấy mặt ta rồi, có phải đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm với ta không?"
Hắn cười khi nói câu đó, nhưng ánh mắt lại không giống như đang đùa.
Thậm chí, ánh mắt chăm chú của hắn như đang chờ mong câu trả lời từ ta.
Không khí bỗng dưng trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, ta mới mở miệng:
"Ban nãy ngươi muốn hỏi gì?"
Không đợi hắn trả lời, ta liền tiếp lời:
"Ngươi định hỏi ta có thật là ta sẽ đem cả gia sản đi quyên góp cho Sán Châu đúng không? Đúng vậy, ta sẽ quyên góp toàn bộ."
Ta không nghĩ hắn còn có ý định hỏi thêm gì khác.
Thực sự, ta cũng cảm thấy bối rối, không biết trả lời câu hỏi khi nãy ra sao, nên chỉ đành đổi chủ đề một cách vụng về.
Tưởng rằng hắn sẽ phàn nàn về cách ta chuyển chủ đề, nhưng bất ngờ thay, hắn lại thuận theo lời ta, hỏi tiếp:
"Nếu nàng quyên góp hết, vậy sau này định thế nào?"
Ánh mắt nhiệt tình ban nãy của hắn giờ đã dịu lại, ta cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!