Ngày Cao Thăng muốn hưu ta, ta đã thuê hơn mười võ sư vạm vỡ từ lữ quán, dọn sạch hồi môn của mình mang ra ngoài.
Mẹ chồng Liễu thị từ lúc ta bắt đầu dọn đồ đã gào khóc không ngừng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà ta chỉ tay vào mặt ta mà mắng:
"Trữ Thanh Nguyệt, ngươi là loại đàn bà bại hoại, không biết liêm sỉ! Cưới ngươi vào cửa là vận hạn tám đời của nhà họ Cao!"
Không dừng lại ở đó, bà ta còn ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa trách:
"Ba năm làm dâu mà không sinh được một đứa con, đã thế còn không tôn trọng trưởng bối, chẳng coi mẹ chồng này ra gì!"
Cao Thăng đứng bên cạnh, có lẽ cũng không ngờ người luôn an phận, tính tình hiền hòa như ta, nay lại dám trở mặt, làm náo loạn cả nhà.
Hắn không che giấu nữa, ánh mắt đầy hằn học, lạnh giọng răn đe:
"Ngươi thử mang thứ gì ra khỏi cửa xem!"
Cạnh hắn, thiếp thất Tần Sương Sương vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, cất giọng nhỏ nhẹ thường thấy:
"Phu quân, tỷ tỷ hôm nay chỉ vì giận quá mà hành xử như vậy thôi. Chàng chớ chấp nhặt với tỷ ấy…"
Lời nói tưởng như khuyên can, nhưng thực chất lại thêm dầu vào lửa, khiến Cao Thăng càng không giữ được bình tĩnh.
"Giận ư? Nàng ta đã phạm ba trong bảy điều thất xuất*, còn mặt mũi nào mà giận!"
(*)Thất xuất: () là những quy định khắc nghiệt đối với phụ nữ trong xã hội phong kiến, xuất phát từ luân lý Nho giáo. Đây là bảy lý do mà người chồng có thể lấy làm cớ để đuổi (hưu) vợ ra khỏi nhà.
Bao gồm: không con, d â m loạn, không hiếu kính cha mẹ chồng, hay ghen, mắc bệnh tật, nói năng thô lỗ, trộm cắp.
Nói xong, hắn hùng hổ xông tới, định ra tay với ta.
Nhưng võ sư ta thuê đều là những người cao lớn, sức mạnh hơn người, đâu để hắn đến gần.
Bị chặn lại, Cao Thăng không giữ nổi mặt mũi của một kẻ đọc sách, liền buông lời mắng chửi thậm tệ, chẳng khác gì mẫu thân hắn.
Còn Tần Sương Sương thì vẫn giả vờ dịu dàng, vừa an ủi hắn, vừa khéo léo mỉa mai ta, khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn như một vở kịch trên sân khấu.
Ta đứng nhìn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng, ta bật cười thành tiếng, nhàn nhạt cất lời:
"Các ngươi đang làm gì thế này? Chẳng qua là các ngươi muốn của hồi môn của ta thôi, đúng không? Được thôi."
Ta thong thả lấy ra từ tay áo một phong thư, nhẹ nhàng cong môi cười, ánh mắt sắc như dao:
"Chỉ cần các ngươi tuyên bố trước toàn bộ dân chúng của thành Sán Châu, rằng mình đã sủng thiếp diệt thê, thậm chí còn mưu hại tính mạng ta, không xứng đáng làm phu quân của ta nữa, thì tất cả ruộng đất, điền trang trong hồi môn của ta sẽ để lại cho các ngươi. Thế nào?"
Ta dừng lại, ánh mắt lạnh băng, từng lời từng chữ vang lên kiên quyết:
"Phải nhớ, nữ nhân nhà họ Trữ ta, chỉ có thể hưu phu, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận bị đuổi ra khỏi cửa!"
…
Ban đầu, việc ta thành thân với Cao Thăng hoàn toàn là do phụ thân sắp đặt.
Phụ thân bảo rằng dạo gần đây, các phiên vương tranh quyền rất gay gắt, chiến sự xảy ra liên miên, không biết ngày nào sẽ lan đến Sán Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!