Chương 50: Xử Lý Quân Tử (13)

Giữa mày Tang Tinh Hà nhảy lên thình thịch.

Hắn cảm thấy chính mình sắp bị kẻ điên Ngộ Từ này bức điên rồi.

Hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc Ngộ Từ tỏ tình với mình. Khi đó Ngộ Từ mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn vô cùng lẳng lơ, rõ ràng là hẹn hắn ra đánh nhau, thế mà trong tay lại cầm một cành hoa đào. Khi đó đã qua tháng tư, cũng không biết y hái được nó từ đâu ra.

Ngộ Từ đọc một đoạn thơ tình dài để thổ lộ với Tang Tinh Hà, cái gì mà sớm sớm chiều chiều, cái gì mà trằn trọc, những lời sến súa ngọt chết người cỡ nào, y đều nói ra hết. Cũng may là Tang Tinh Hà hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, cũng coi như từng trải sự đời, vô cùng lễ phép mà cự tuyệt Ngộ Từ, hơn nữa còn uyển chuyển từ chối cành hoa đào mà Ngộ Từ muốn đưa cho mình.

Nào biết Ngộ Từ vốn đang cười tươi như hoa trong nháy mắt trở mặt, ném cành hoa xuống mặt đất, mạnh bạo dẫm lên nó rồi chạy đi. Đến khi Tang Tinh Hà gặp lại y một lần nữa, chính là lúc hắn bị Ngộ Từ đánh lén thành công, phế đi một thân công phu.

Lúc trước sư phụ có nói Thập Tuyệt đảo so với Ma giáo không hơn không kém, người bên trong đều là tùy ý làm bậy, tính cách quái đản. Ban đầu hắn không để bụng lắm, hiện tại gặp phải kẻ điên Ngộ Từ này, cuối cùng cũng biết vì sao Thập Tuyệt đảo ở trong chốn giang hồ lại tiếng xấu lan xa như vậy.

Tang Tinh Hà muốn tâm bình khí hòa cùng đối phương phân rõ phải trái:

"Ngộ Từ, ngươi đi ra ngoài trước được không? Hắn không thể nào bồi ngươi ngủ được."

Ngộ Từ nghe thấy lời này, cảm thấy không thể hiểu được. Vì sao tiểu quỷ lùn có thể bồi Tang Tinh Hà ngủ, nhưng lại không thể bồi y? Huống hồ y cũng đâu phải là muốn ngủ tên tiểu quỷ lùn đáng chết này đâu, chỉ là y muốn được cậu mát xa một chút thôi mà.

"Vì sao lại không thể bồi ta ngủ?" Ngộ Từ chỉ cần ngủ không đủ giấc, tư duy sẽ càng trở nên cổ quái hơn so với bình thường, "Ta cũng nói là ta có thể đợi được mà, đừng nói là ngươi sẽ làm hắn cả đêm đi?

Nửa đêm trước bồi ngươi, nửa đêm sau trở về sáng thì bồi ta, có chỗ nào không đúng sao?

Cái này còn rất công bằng, dù tiểu quỷ lùn kia có chết thì vẫn là người của Thập Tuyệt đảo ta, ta muốn hắn bồi ta ngủ một giấc thì đã làm sao? Ta cũng đâu nhất thiết phải làm chuyện đó."

Tang Tinh Hà cảm thấy bản thân sắp không thể hiểu nổi cái loại này nữa rồi, hắn trầm mặc trong nháy mắt, đành cầm quần áo bên cạnh mặc vào, xuống giường ngăn trở tầm mắt muốn nhìn vào trong của Ngộ Từ "Ngươi ngủ không được phải không?"

Ngộ Từ gật đầu.

"Vậy ta đây nói chuyện phiếm với ngươi." Tang Tinh Hà lạnh mặt nói, "Hắn đã ngủ rồi."

Cùng lắm thì đánh một trận.

Ngộ Từ nhìn lướt qua hạ thân Tang Tinh Hà, "Lúc các ngươi làm chuyện đó, hắn cũng có thể ngủ?"

Lời trong lời ngoài ý tứ đều là nói ——

"Có phải ngươi quá nhỏ rồi hay không?"

Tang Tinh Hà: "……"

Thân Giác trốn trong chăn trộm thò đầu ra, cậu vừa ló, đã bị Ngộ Từ phát hiện.

Ngộ Từ nghe được động tĩnh, vành tai hơi hơi động, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Thân Giác, "Leo xuống."

Tang Tinh Hà mím môi, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình nghẹn một cỗ lửa giận. Chờ đến khi hắn nhìn thấy Thân Giác bước xuống giường, cơn giận kia nhịn không được toát ra khỏi lồng ngực.

Hắn nắm chặt lấy tay Thân Giác, "Ngươi đừng đi."

Lúc này chân Thân Giác đã có chút nhũn ra. Trên thực tế thì hiện tại cậu thà rằng ở chung một chỗ với Ngộ Từ cũng không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa. Cho nên, Thân Giác dùng sức tránh khỏi tay của Tang Tinh Hà, chống thân thể đi tới bên cạnh Ngộ Từ.

Ngộ Từ thấy Thân Giác thức thời như thế, vừa lòng gật đầu. Y chuyển mắt, chợt phát hiện sắc mặt Tang Tinh Hà thật sự rất khó coi, khẽ sờ cằm. Người trong lòng hình như là lại tức giận rồi, nhưng hắn vẫn luôn giận dỗi như vậy mà. Quên đi, lần sau lại đến dỗ. Hiện tại việc cấp bách là y muốn đi ngủ.

Ngộ Từ đem Thân Giác ra khỏi Dịch Thủy Các, chỉ là sau khi y đi được một đoạn đường, đã dừng lại không vui mà nhìn Thân Giác.

"Sao ngươi đi chậm thế, đếm kiến à?"

Thân Giác đỡ eo, nghe vậy lập tức ngừng chân. Ngộ Từ thấy cậu không đi nữa, lại tiến lên vài bước, "Ngươi lại làm sao nữa, sao lại không đi rồi?"

Thân Giác thở ra một hơi, lắc đầu với Ngộ Từ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!