Đột nhiên có một bàn tay vươn ra chặt chẽ mà bắt được cánh tay Ngộ Từ.
Ngộ Từ ngốc lăng, quay đầu nhìn lại thì thấy người trên giường đã tỉnh.
Tang Tinh Hà là một nam nhân mỹ lệ, như người bước ra từ bức họa cổ truyền thống thuở xưa. Mi tựa thu thủy, mắt tựa hoa đào tháng tư, mũi tựa núi cao, môi mềm như tơ lụa. Tuy ngũ quan hoàn mỹ nhưng tuyệt đối nhìn không ra một chút nữ khí nào. Cho dù bây giờ sắc mặt hắn có tái nhợt vô huyết, hắn vẫn sẽ như cũ làm người ta không thể nào dời tầm mắt.
Tang Tinh Hà vừa xuất ra giang hồ, lập tức đánh ra thanh danh, không chỉ vì võ nghệ của hắn, một nửa còn là vì tướng mạo.
Gương mặt này làm vô số nam nữ động tâm. Tang Tinh Hà tuy ôn hòa, nhưng đối với bất luận kẻ nào cũng lạnh nhạt giống nhau. Nếu có người nhiệt tình tiến tới, hắn chỉ biết xin lỗi cự tuyệt. Chỉ là không nghĩ tới, lần này hắn lại gặp phải đại ma đầu Ngộ Từ không nói đạo lý, dầu muối gì cũng không ăn.
"Ta bị thương không liên quan gì tới hắn, ngươi không cần phải phạt." Không biết Tang Tinh Hà đã tỉnh lại từ khi nào, nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là cầu tình cho Thân Giác.
Ngộ Từ nhìn thấy Tang Tinh Hà tỉnh lại, đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh hỉ. Nhưng sau khi nghe Tang Tinh Hà nói xong, sắc mặt lại trầm xuống. Vốn là trời sinh âm nhu, trầm mặt xuống trông càng dọa người hơn.
"Ngươi đang cầu tình cho hắn sao?" Ngộ Từ cười lạnh một tiếng, "Hắn là người của Thập Tuyệt đảo ta, ta muốn xử phạt như thế nào thì xử phạt như thế đó, liên quan gì đến ngươi?"
Tang Tinh Hà đã lường trước được chuyện này, "Ngươi muốn xử phạt một người vô tội ở trước mặt ta, thì đó là liên quan đến ta." Hắn dừng một chút, "Đương nhiên, Ngộ đảo chủ muốn phạt người, một kẻ hèn phế nhân như ta làm sao mà quản được? Chỉ mong rằng Ngộ đảo chủ thông cảm cho kẻ phế nhân này hiện giờ không thể nào nhìn được huyết tinh."
Tang Tinh Hà đây là dẫm lên cái chân đau của Ngộ Từ. Lúc trước là Ngộ Từ nhất thời nóng giận, mới phế đi võ công của Tang Tinh Hà. Nhưng sau khi phế xong đã lập tức hối hận. Y cũng không có khả năng để mặc Tang Tinh Hà đang không có võ công này. Rốt cuộc thì Tang Tinh Hà hành tẩu trên giang hồ cũng đã nhiều năm, kẻ thù cũng không phải là ít. Cho nên, Ngộ Từ mới mang Tang Tinh Hà về Thập Tuyệt đảo.
Đương nhiên chuyện này cũng có một phần tư tâm của y.
Ngộ Từ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lát sau, y cong môi cười, "Được, ngươi nói không phạt, thì ta không phạt nữa. Ngươi buông tay ta ra đi."
Tang Tinh Hà buông lỏng tay Ngộ Từ ra, mà hắn mới vừa buông ra, lập tức nghe được một tiếng "Răng rắc".
"Ngộ Từ!" Ánh mắt Tang Tinh Hà trầm xuống, hắn quét mắt qua Thân Giác đã đau đến mức ngã sóng xoài trên mặt đất, oán giận nhìn về phía Ngộ Từ, "Vì sao ngươi nói mà không giữ lời?"
Ngộ Từ từ tay áo lấy ra một cái khăn tay, thong thả ung dung mà lau sạch bàn tay của chính mình, "Trên đời này có một chuyện mà ta ghét nhất, chính là người khác không cho ta làm chuyện mà ta muốn làm. Ngươi càng thay hắn cầu tình, ta càng phạt hắn nặng tay hơn. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, đây là lần đầu tiên ngươi cầu tình thay hắn, cho nên ta chỉ vặn trật cánh tay của hắn mà thôi.
Nhưng nếu như lần sau mà ngươi còn thay hắn cầu tình một lần nữa, ta sẽ thật sự phế đi cái tay kia của hắn."
Cái khăn lau tay bị Ngộ Từ nhẹ nhàng ném đi, rơi xuống trước mặt Thân Giác.
Thân Giác vuốt cánh tay bị trật của chính mình, trong mắt là sát ý nồng đậm. Nhưng khi Ngộ Từ dùng mũi chân đẩy mặt cậu lên, trong mắt chỉ còn lại nước mắt ầng ậng ủy khuất.
Ngộ Từ nhìn Thân Giác đang rơi nước mắt, ngân nga hỏi: "Đau không?"
Thân Giác suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Ngộ Từ vừa lòng mà cười cười, "Bé ngoan, lui xuống đi, đi tìm tả hộ pháp, kêu hắn chữa trị cánh tay cho ngươi."
Thân Giác gật đầu, chậm rãi đứng lên, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Tang Tinh Hà bên kia một cái, xoay người lập tức lui xuống.
Toàn bộ đám người Tả hộ pháp đều ở ngoài cửa Dịch Thủy Các, tả hộ pháp nhìn thấy Thân Giác ôm tay đi ra, cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn ném ánh mắt qua phía y sư ở một bên. Vừa lúc y sư vẫn còn ở đây, ngược lại tiết kiệm không ít chuyện.
Bởi vì vội vã trị tay, Thân Giác đành phải ngồi ở cầu thang trước cửa Dịch Thủy Các, ôm tay để y sư giúp cậu chữa trị.
Tả hộ pháp đứng ở bên cạnh Thân Giác, nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn ngồi ôm tay, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Bề ngoài thiên la thể này thoạt nhìn tưởng như phúc hậu vô hại, ngoan ngoãn tột cùng. Nhưng trên thực tế tâm tư lại vô cùng xảo quyệt, buồn cười nhất chính là cậu còn tưởng rằng người khác nhìn không thấu những tâm tư này của cậu, thật là thú vị.
"Lần sau ngươi nói dối, nên nói dối thông minh hơn một chút." Tả hộ pháp nói, "Hôm nay đã là đảo chủ khoan hồng độ lượng cho ngươi lắm rồi. Nếu lần sau còn phát hiện ngươi lại nói dối nữa thì cái mạng nhỏ này của ngươi có còn giữ được hay không, cũng không chắc chắn đâu."
Thân Giác hơi rũ đầu xuống, phảng phất như không muốn nghe.
Tả hộ pháp bất đắc dĩ cười, dứt khoát chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng treo nơi phương xa.
Tối nay ánh trăng sáng như vậy, đáng tiếc hắn còn phải chạy lên chạy xuống, nói đến đều là chuyện tốt mà cái vị thiên la thể không nghe lời này gây ra. Nếu cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời thì đêm nay cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, tả hộ pháp nhịn không được liếc mắt nhìn Thân Giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!