Chương 40: Xử Lý Quân Tử (3)

Thân Giác buông lỏng tay áo của Quý Liên ra, nhìn thẳng vào mắt Quý Liên rồi lại nhanh chóng cúi thấp đầu.

Quý Liên thấy cậu không nói lời nào, trố mắt nhìn, "Ngươi sao lại không nói lời nào nữa rồi?"

Gã nói xong, lại nhìn thấy đầu Thân Giác cúi xuống càng thấp.

Quý Liên nghĩ nghĩ, dứt khoát ngồi xổm xuống, hướng mắt lên trên. Thân Giác nhìn thấy gã ngồi xổm xuống, lập tức quay đầu đi. Quý Liên lại đem mặt thò tới gần, "Thân Giác, ngươi nói chuyện đi xem nào."

Gã muốn ép Thân Giác đưa ra một lý do, không nghĩ tới gã càng ép sát, Thân Giác lại càng hoảng loạn mà trốn về sau. Khuôn mặt ngày càng ửng hồng, căn bản là không dám nhìn thẳng Quý Liên.

Quý Liên ngây ngẩn cả người, trong lòng có suy đoán, gã nhìn sắc mặt đỏ như đào của cậu, tới nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: "Quên đi, ngươi không muốn nói thì thôi, nhưng chuyện này thì vẫn còn xa lắm, ngươi cũng đừng có nóng vội mà suy nghĩ nhiều."

Quý Liên không nghĩ tới Thân Giác thế nhưng lại thích gã, phản ứng đầu tiên của gã là cảm thấy không thể tin được. Phản ứng thứ hai đó là về chuyện Thân Giác thích gã, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng về tình cảm cũng coi như có thể tha thứ.

Tóm lại, Thân Giác cũng là người ít nói. Mà Liễu Huyền và Thân Giác lớn lên bên nhau, sợ là ở trong cảm nhận của cậu cũng chỉ coi Liễu Huyền như người thân, sẽ không sinh ra tình cảm gì với Liễu Huyền. Về phần gã, Quý Liên tự nhận chính mình quả thực không tồi, nếu không phải bởi vì thể chất thiên la thể này, gã đã sớm trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ.

Cho nên nếu như Thân Giác thật sự yêu thích gã, hoàn toàn là có khả năng. Chẳng qua gã nhất định phải cô phụ đối phương.

Quý Liên nhìn Thân Giác thật sâu, trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có chút trào phúng, lại có chút thương hại. Gã cảm thấy Thân Giác lớn lên xinh đẹp, nhưng đầu óc lại không tốt lắm.

Vì thế gã cũng không ở lại lâu, tìm cớ rồi nhanh chóng chuồn đi.

Một lát sau, Liễu Huyền đã trở lại. Hắn bưng thức ăn trở về, để lên trên bàn. Hắn không thèm mở miệng nói chuyện với Thân Giác, chỉ ngồi xuống giường của chính mình.

Trong phòng đặt hai cái giường, bên trái là của Liễu Huyền, bên phải vách tường thì là của Thân Giác.

Thân Giác liếc mắt nhìn Liễu Huyền một cái, bước xuống giường, chậm rì rì dịch tới trước bàn. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống, Liễu Huyền đột nhiên ném quần áo đang gấp trong tay xuống.

"Không phải để cho ngươi ăn, ngươi thò lại gần làm cái gì?"

Động tác Thân Giác khựng lại, cậu đứng thẳng lại thân thể.

Liễu Huyền tức giận rừng mắt nhìn Thân Giác một cái, "Ngươi thân với Quý Liên như vậy thì kêu hắn đến đây hầu hạ ngươi đi, ta đây không hầu nổi tôn đại Phật như ngươi."

Hắn nói xong, thấy Thân Giác thật sự đứng lên xoay người muốn đi ra ngoài, đôi mắt trừng lớn, trực tiếp đứng dậy, vài bước đi tới trước mặt Thân Giác, cả giận nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Thân Giác liếc hắn một cái, "Ta đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm thức ăn."

"Ta không phải có đem cháo về hay sao? Ngươi còn đi ra ngoài làm cái gì nữa? Thật không sợ thân thể lại bị bệnh nữa hả." Liễu Huyền một bên mắng, một bên thật cẩn thận đỡ Thân Giác ngồi trở về.

Liễu Huyền là điển hình cho miệng dao găm còn tâm đậu hũ, cho nên đắc tội không ít người. Hắn ấn Thân Giác ngồi xuống, lại đi cầm khăn ướt cho Thân Giác lau tay, lúc này mới nhét cái muỗng vào trong tay đối phương "Ăn đi."

Ngữ khí hắn vẫn không tốt như cũ, nhưng động tác lại dị thường ôn nhu.

Thân Giác nhìn xuống cái muỗng trong tay, mím môi, cũng bắt đầu uống cháo. Liễu Huyền ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn Thân Giác, thấy đối phương uống xong non nửa chén cháo rồi mới nói: "Ngươi thật sự thích Quý Liên sao?"

Thân Giác trầm mặc một lát, mới trả lời: "Quý đại ca người tốt."

Liễu Huyền cũng cảm thấy Quý Liên làm người không tồi, nhưng địa vị của Quý Liên ở trong lòng Thân Giác cũng không thể vượt qua hắn mới đúng. Hắn quen biết Thân Giác bao lâu, Thân Giác lại quen biết Quý Liên được bao lâu?

Hắn tự nhận là chính mình hiểu rất rõ Thân Giác, tính tình Thân Giác chậm nhiệt, nếu không phải bọn họ đã quen biết nhiều năm, Thân Giác cũng sẽ không ỷ lại hắn như thế. Thế nhưng Quý Liên này chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại có thể lấy được sự tín nhiệm Thân Giác, này cũng quá nhanh đi!

Liễu Huyền một khắc trước còn cảm thấy Quý Liên là người tốt, hiện tại lại cảm thấy Quý Liên thủ đoạn quá cao.

Kể từ đó, Liễu Huyền vô cùng cảnh giác với Quý Liên. Hắn giống như một con gà mẹ che chở cho gà con, sợ gà con bị con hồ ly bên cạnh cuỗm đi.

Mà Quý Liên sau khi cho rằng Thân Giác thích gã, trong lòng cũng có tính toán riêng. Gã cũng không muốn Thân Giác thích mình, sợ gặp phải thị phi, cho nên quyết định cố ý phớt lờ Thân Giác, không đến chỗ ở của Thân Giác và Liễu Huyền nữa.

Mà Thân Giác ngây người trong phòng dưỡng bệnh vài ngày, rốt cuộc cũng có thể đi lại bình thường. Sau khi Thân Giác khỏi bệnh, chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là nâng cao võ công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!