Sau khi Mộ Dung Tu rời đi, Thân Giác lập tức kéo quần áo lên. Cậu ngồi ở mép giường một hồi, mới đi tới trước tủ quần áo tìm một kiện y phục miễn cưỡng có thể gặp người mặc vào, lại đi ra ngoài cửa.
Cậu vừa mở cửa ra, hai người canh giữ ở bên ngoài đã quay đầu lại nhìn cậu.
Ánh mắt Thân Giác hơi trầm xuống, "Ta muốn đi ra ngoài, các ngươi định cản sao?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người có khuôn mặt trắng bạch nói: "Nếu công tử muốn đi dạo ở trong điện, hai người tiểu nhân có thể đi theo phía sau công tử."
"Tùy ý." Thân Giác lãnh đạm mà ném xuống hai chữ, bước chân ra khỏi cửa phòng.
Ở gian nhà này hơn một tháng, thật vất vả mới có dịp Mộ Dung Tu rời đi, cậu muốn ra ngoài đi dạo một mình.
Vậy mà lại ngoài ý muốn gặp được Phùng Khánh Bảo.
Phùng Khánh Bảo không nhìn thấy cậu, hắn mặc một chiếc áo choàng thái giám màu nâu đen, đang đi theo sau một cung nữ trò chuyện, một lát sau, hắn lấy ra một kiện đồ vật từ trong tay áo rồi đưa cho cung nữ kia. Mặt cung nữ đó lập tức ửng đỏ, nhanh chóng nhận lấy đồ vật mà Phùng Khánh Bảo đưa cho, quay người chạy đi.
Sau khi cung nữ rời đi, Phùng Khánh Bảo còn ngơ ngác nhìn theo một hồi lâu.
Thân Giác đứng ở sau bụi hoa thấy được một màn này, nhịn không được bật cười. Xem ra một đời này, Phùng Khánh Bảo trải qua cũng không tệ lắm.
Đang lúc Thân Giác chuẩn bị xoay người rời đi thì Phùng Khánh Bảo hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn hắn, đột nhiên quay đầu. Thời điểm hắn nhìn thấy Thân Giác, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, dường như là đang tự hỏi Thân Giác là ai.
Thân Giác biết Phùng Khánh Bảo đã nhìn thấy mình, ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn, xoay người rời đi.
Phùng Khánh Bảo nhìn thấy Thân Giác phải đi, cầm lòng không đậu mà bước chân về phía Thân Giác, chỉ là hắn mới vừa bước một bước thì đã thấy rõ hai người ở phía sau Thân Giác.
Đó là tâm phúc của Lục hoàng tử Mộ Dung Tu, là người không được đắc tội, nghe nói bọn họ còn giết người như ma.
Phùng Khánh Bảo chỉ có thể dừng bước chân.
Thân Giác lại tản bộ một lúc sau, Mộ Dung Tu mới xuất hiện. Hắn bước nhanh tới bên cạnh Thân Giác, hai người phía sau cậu thấy thế, vội vàng phi người rời đi. Chờ đến khi Mộ Dung Tu đi tới trước mặt Thân Giác, phụ cận chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thân Giác hiện tại đã cùng Mộ Dung Tu xé rách mặt, lúc thấy hắn đừng nói là biểu tình, ngay cả xưng hô cậu cũng không gọi. Mộ Dung Tu hình như tâm tình không được tốt, thần sắc của hắn có vẻ hung ác nham hiểm nhìn Thân Giác, chỉ là một lát sau, hắn lại nở nụ cười.
Hắn nắm lấy tay Thân Giác, ôn hòa nói: "Ở chỗ này hẳn là rất buồn chán phải không, ta dẫn ngươi đi ra ngoài chơi."
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu, cảm thấy hình như đã có chuyện gì đó xảy ra, "Đi đâu?"
Sắc mặt Mộ Dung Tu không thay đổi, "Ta muốn xuất binh tấn công Ung Quốc, nhưng ta không yên tâm để ngươi một mình ở lại kinh thành, cho nên ngươi hãy đi cùng ta."
Thân Giác không ngờ tới Mộ Dung Tu chân trước còn cùng Ung Quốc liên minh, xoay người đã xuất binh tấn công Ung quốc. Hơn nữa, tuy rằng bây giờ Mộ Dung Tu đang cười, nhưng ý cười không hề lan tới đáy mắt, chứng tỏ hắn đối với chuyện xuất binh đi Ung Quốc cũng không có vui mừng gì. Cho nên rất có khả năng, không phải là tự hắn muốn tấn công, mà là không thể không tấn công.
Thân Giác không khỏi nghĩ đến Nghê Tín Nghiêm ở Ung Quốc.
Nghê Tín Nghiêm chính là người có thể từ chỗ chết mà quật cường sống sót. Mấy đời trước y có thể, có lẽ một đời này y cũng thế.
Sau khi Mộ Dung Tu nói cho Thân Giác biết hắn sẽ xuất binh đi Ung Quốc, lập tức cho người sắp xếp đồ đạc lên đường. Chỉ mới vỏn vẹn ba ngày, Mộ Dung Tu đã dẫn theo Thân Giác xuất phát đi tới biên cảnh giữa hai nước.
Trong những ngày đi đường, Thân Giác buộc phải cùng ăn cùng ngủ với Mộ Dung Tu. Ở trước mặt mọi người, Mộ Dung Tu cũng không hề có ý định che dấu hành vi thân mật giữa mình và Thân Giác, nhưng chỉ cần có ai nhìn Thân Giác lâu hơn một chút thôi, hắn sẽ dùng ánh mắt hận không thể phanh thây xẻ thịt mà nhìn đối phương.
Một thời gian dài, trái tim của toàn bộ giống đực trong quân ngũ hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh.
Trong lòng bọn họ, Lục hoàng tử Mộ Dung Tu chính là trăng sáng trên bầu trời. Nhưng vầng trăng sáng lần này không chỉ hạ phàm, mà còn coi trọng một người nhìn qua không hề có chút ưu điểm nào, đã vậy còn thích tỏ thái độ với Mộ Dung Tu.
Tan nát cõi lòng, thật sự là tan nát cõi lòng.
Mộ Dung Tu cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, trong lòng hắn chỉ nghĩ về Thân Giác. Mà Thân Giác bị hắn tưởng niệm cũng đang suy nghĩ, nghĩ rằng khi nào thì có thể giết chết Mộ Dung Tu.
Cậu nằm ngửa trên xe ngựa mềm mại, không kiên nhẫn mà nhăn mày. Một lát sau, cậu bực mình hít một hơi, có chút tức giận túm lấy mái tóc dài của người nào đó, mạnh mẽ đẩy mặt đối phương ra khỏi ngực cậu, "Đủ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!