Mộ Dung Tu bình tĩnh chiêm ngưỡng biểu tình dần dần trở nên khó coi của Thân Giác. Dọc đường đi, hắn đều nghẹn một cỗ khí giận. Mộ Dung Tu cảm thấy bản thân không có cách nào khống chế Thân Giác trước mắt, đối phương mới tách khỏi mình có sáu năm thôi mà đã thay đổi quá nhiều.
Ánh mắt hắn dừng ở cần cổ thon dài của đối phương. Không giống như đời trước, một đời này Thân Giác dưỡng ra một thân da thịt màu lúa mạch, phảng phất để lộ ra hơi thở của ánh nắng mặt trời. Mộ Dung Tu cho rằng mùa mưa ở kinh thành đã kéo dài quá lâu rồi, mưa dầm không dứt, mây đen bao phủ, khiến người ta chán ghét.
Hắn ôm đối phương trong lòng, phảng phất như một tầng mưa dầm kia đều bị ai đó đẩy đi mất.
Mộ Dung Tu không tiếng động khẽ mỉm cười. Thân Giác thích Nghê Tín Nghiêm thì sao chứ? Hắn huỷ đi niềm kiêu hãnh của Nghê Tín Nghiêm, phá huỷ gương mặt y, còn huỷ luôn quyền thế của y. Nghê Tín Nghiêm còn có thể lấy cái gì ra để tranh giành với hắn? Nếu như Nghê Tín Nghiêm còn không biết điều, hắn cũng không ngại một lần nữa ra tay giết chết y.
Về phần Thân Giác, hắn sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.
Thân Giác nhìn một phòng lung tung rối loạn này, cơn giận của cậu đã dần tích tụ đến đỉnh điểm. Lúc Mộ Dung Tu thế nhưng còn muốn hôn cậu, Thân Giác trực tiếp bạo phát. Cậu nghiêng người né tránh Mộ Dung Tu, "Điện hạ, người rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trong lòng ngực bỗng nhiên mất đi ấm áp, hắn híp híp mắt, dương dương tự đắc mà nói: "Ngươi nhìn không ra sao? Hán Vũ Đế năm xưa ước hẹn kim ốc tàng kiều, bây giờ ta cũng cho ngươi một gian nhà ở, về sau ngươi phải ở lại nơi này."
Tuy rằng Thân Giác đã trải qua luân hồi chi khổ suốt một ngàn năm, nhưng đều là cậu đối với người khác cầu mà không được, bị mọi cách ngược thân ngược tâm. Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn nhốt cậu lại. Thân Giác tu tiên mấy ngàn năm, lúc nghe cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu cảm thấy đầu óc Mộ Dung Tu nhất định là có bệnh, không chỉ có bệnh không thôi mà còn là bệnh không hề nhẹ, nhìn qua còn sẽ bệnh đến càng nghiêm trọng.
Chẳng qua Mộ Dung Tu bệnh thì bệnh đi, Thân Giác chỉ muốn duy nhất một điều là Mộ Dung Tu cam tâm tình nguyện chết trong tay mình mà thôi. Còn về những chuyện khác, cậu không quan tâm, cũng không để bụng.
"Ta nhớ điện hạ lúc đầu rất chán ghét ta." Thân Giác hỏi.
Mộ Dung Tu nghe vậy, nhấc chân đi tới bên cạnh bình phong. Chỗ bình phong vậy mà cũng có xiềng xích, hắn vươn tay sờ sờ xiềng xích kia. Thật ra phần lớn đồ vật ở nơi này đều đã đổi qua một lần rồi. Ban đầu đều là dựa theo dáng vẻ Thân Giác trong trí nhớ của hắn mà làm ra, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác, Mộ Dung Tu mới phát hiện đối phương không giống như kiếp trước nữa, cho nên hắn để bồ câu đưa thư hồi kinh, ra lệnh thợ thủ công làm lại toàn bộ những thứ không vừa với cậu một lần nữa.
"Đương nhiên là ta chán ghét ngươi, cho nên mới chuẩn bị gian nhà này để nhục nhã ngươi." Mộ Dung Tu lạnh mặt xuống, bởi vì hắn nhớ tới những lời mà đời trước hắn nói với Thân Giác. Hắn nói rằng hắn cũng yêu Thân Giác, sau đó Thân Giác trở tay đã đâm hắn một đao, "Ngươi sẽ không cho rằng là ta yêu ngươi đi?"
Mộ Dung Tu cười châm chọc, vài bước đi tới trước mặt Thân Giác, trảo một cái đã bắt được cánh tay của cậu, mạnh mẽ ấn người ngồi ở trên ghế, lại dùng xiềng xích khóa chặt tay chân Thân Giác.
Giữa chừng Thân Giác đã cố gắng phản kháng, nhưng một đời này Mộ Dung Tu có học võ nghệ, Thân Giác dĩ nhiên đánh không lại hắn, cuối cùng chỉ có thể bị khóa trụ.
Bây giờ Thân Giác thật sự rất không thấy vui vẻ gì, cậu cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay chính mình, cằm cậu thình lình bị nắm lấy.
Mộ Dung Tu cường thế nâng mặt Thân Giác lên, thấy rõ không vui trong mắt đối phương, hắn ngược lại thật cao hứng.
Hắn cúi đầu, dâm mị mà nhéo cằm Thân Giác, "Thân Giác, ta khuyên ngươi nên thả lỏng một chút, bằng không ta sợ ngươi chịu không nổi mấy ngày đâu."
Thân Giác mím môi, mặt mày không vui dần dần biến mất. Cậu lạnh mặt nhìn Mộ Dung Tu, một lát sau, khóe môi cậu hơi nhếch lên "Vì sao điện hạ lại muốn nhốt ta lại?"
Đôi mắt Mộ Dung Tu rất sáng, cực kỳ giống ánh sao trong đêm tối, lộng lẫy loá mắt, lại như dòng suối trong sơn cốc, sóng nước lóng lánh vô ngần. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thân Giác, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, giống như hắn chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người ở trước mắt hắn đây sẽ lập tức biến mất.
Hắn càng thêm kề sát vào Thân Giác, "Bởi vì ta muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi phản kháng, nhưng có phản kháng thế nào cũng đều vô dụng."
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới vị con út của Thiên Đế kia.
Con út của Thiên Đế lúc trước hạ dược cậu, tựa hồ cũng nói lời này. Sau đó cậu động thủ thiếu chút nữa đã giết chết đối phương.
Chỉ là Mộ Dung Tu cũng không phải con út của Thiên Đế.
Huống hồ Thân Giác sớm đã không phải là Thân Giác của lúc trước nữa. Bây giờ chỉ cần cậu có thể thoát cảnh, có làm cái gì cũng đều không sao cả.
Nhưng suy nghĩ này của Thân Giác chỉ duy trì được một lúc ngắn ngủi, vì khi Mộ Dung Tu bắt đầu cởi đai lưng của cậu ra, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, "Ngươi...... ngươi......"
Đáng thương cho Thân Giác tiên nhân, bị Mộ Dung Tu dọa sợ tới mức nói năng lộn xộn, thậm chí một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Đời trước Nghê Tín Nghiêm cởi đai lưng của cậu ra, cậu cũng không có phản ứng gì lớn, bởi vì cậu không nhìn thấy tình dục trong mắt Nghê Tín Nghiêm. Nhưng Mộ Dung Tu thì khác, lúc này ánh mắt Mộ Dung Tu gần như đã phiếm lam quang, giống y như một con sói đã nhịn đói rất lâu ngày.
"Ta muốn làm cái gì, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?" Mộ Dung Tu ghé sát vào bên tai Thân Giác, đè thấp thanh âm, "Thân Giác, ta muốn sủng hạnh ngươi, giống như sủng hạnh một nữ nhân."
Thân Giác nghe vậy có chút sững sờ, mà chỉ trong một cái chớp mắt đó, Mộ Dung Tu đã cắn lên môi cậu, là chân chân thật thật mà cắn. Thân Giác bị cắn đau, nhịn không được nhẹ hít một hơi. Cậu giãy giụa muốn quay mặt đi, nhưng hai tay Mộ Dung Tu đã dứt khoát giữ chặt mặt cậu, tùy ý mà cắn, cho đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới cường thế tách mở khớp hàm của Thân Giác.
Thân Giác chưa bao giờ bị ai hôn sâu như vậy, cho dù là những cảnh phía trước mà cậu không có ký ức, cũng chưa từng có người nào giống Mộ Dung Tu có tính công kích xâm lược như vậy. Cậu bị đối phương hôn đến chật vật bất kham, hô hấp hai người ái muội quất quýt với nhau, sắc mặt Thân Giác không khỏi nóng lên, nhưng sát ý trong ánh mắt lại vô cùng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!