Chương 287: Xử lý mỹ nhân (30)

Wp: D301203

"Ngươi..." Thân Giác nhìn Tạ Tri trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói nên lời.

Tạ Tri cuối cùng vẫn biến thành quỷ, thậm chí còn trở thành một con quỷ chất chồng oán khí. Oán quỷ không giống với quỷ họa bì, bọn họ vì oán khí mà lưu lại nhân gian, thông thường, loại quỷ này nếu có oán khí càng nặng thì đạo hạnh sẽ càng thâm sâu.

Thanh niên trước mắt có chút khác với lúc vẫn còn là người. Ngũ quan gã vẫn tinh xảo mỹ lệ như cũ, nhưng giữa khuôn mặt kia không chỉ tràn ngập yêu khí mà còn có cả quỷ khí, nó như có như không, hóa thành sương đen quẩn quanh trên gương mặt gã. Dù có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, loại quỷ khí này vẫn khiến Tạ Tri lúc này thoạt nhìn có chút dọa người.

"Không ngờ sẽ gặp được ta đúng không?" Tạ Tri cúi người, làn tóc dài buông xuống như nước chảy, cặp mắt phượng kia nhẹ nhàng chớp động, bên trong tựa hồ mang theo vài phần chế nhạo, "Ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy đâu. Trước đây, lúc ngươi khiến Lâm Sơ Nghiên lột da ta, ngươi hẳn nên biết, ta rồi sẽ quay lại. Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hai người các ngươi trở thành một đôi uyên ương người quỷ mà khanh khanh ta ta được đây?"

Thân Giác thấy đối phương lại gần thì không khỏi lùi ra sau, nhưng vừa ngã người ra thì cánh tay đã bị kéo lấy, cả cơ thể cũng bị kéo theo, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại. Gương mặt Tạ Tri cách cậu rất gần, "Hắn gọi ngươi là A Giác, đúng không? Vậy sau này ta cũng sẽ gọi ngươi là A Giác. A Giác, ngươi có muốn nhìn thấy dáng vẻ không có lớp da kia của ta không?"

Lời vừa dứt, vẻ ngoài của gã liền nhanh chóng thay đổi.

Tất cả quỷ đều có thể biến thành bộ dáng thảm thiết trước khi chết của mình, Thân Giác kiếp này không có ký ức trước khi biến thành quỷ, cậu không nhớ được bản thân đã chết như thế nào, vậy nên không thể biến ra được. Trước đó, lúc cậu đến dọa Tạ Tri, cậu đã biến thành dáng vẻ mà cậu nghĩ là đáng sợ nhất để dọa người khác.

Nhưng hôm nay, khi bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Tri, Thân Giác không khỏi khựng lại, đúng lúc này, cậu cảm nhận được bàn tay của đối phương bắt đầu sờ soạng đi lên.

"A Giác." Tạ Tri gọi tên cậu.

Thân Giác phảng phất như có thể nghe được tiếng máu nhỏ giọt trên người gã, gương mặt trước mắt cũng ngày một gần hơn, dù là Thân Giác thì cũng nhịn không được mà nhắm chặt mắt lại.

Vừa nhắm lại thì bên tai liền truyền đến tiếng cười của đối phương.

"Hóa ra ngươi cũng biết sợ, lúc ngươi bảo Lâm Sơ Nghiên giết ta, tại sao lúc đó lại không sợ? Lúc khoác tấm da của ta lên người, tại sao ngươi không sợ? Mở mắt ra!" Ba chữ sau cùng, giọng của Tạ Tri đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Thân Giác trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi mở mắt ra. Con quỷ trước mắt đã biến về dáng vẻ bình thường, nhưng trong mắt gã lúc này đã không còn chút ý cười nào. Tạ Tri nhìn cậu bằng ánh mắt đầy lạnh giá, cũng không biết gã đang suy nghĩ đến chuyện gì, mà Thân Giác bên này cũng đang nghĩ nên xử lý như thế nào.

Hiện tại Tạ Tri đã biến thành oán quỷ, nếu oán khí không trừ thì sẽ không ngoan ngoãn mà đi đầu thai, trừ phi có quỷ sai cảm nhận được sự tồn tại của gã rồi chủ động đến bắt. Nhưng ngay lần đầu Thân Giác nhìn thấy Tạ Tri, cậu đã biết hiện tại cậu đánh không lại Tạ Tri.

Tạ Tri lúc sống là thuần dương chi thể, lúc biến thành quỷ lại trở thành thuần âm chi thể, cộng với việc gã là một oán quỷ. Có thể nói, Tạ Tri lúc này đã hoàn toàn trở thành một con lệ quỷ rồi.

Chỉ có quỷ sai mới có cách đối phó với Tạ Tri mà thôi, nhưng Thân Giác không biết lúc nào quỷ sai mới tìm đến được, hơn nữa, quỷ sai mà đến thì cũng sẽ đem cậu theo luôn. Nếu như vậy thì cậu liền không có cách nào gặp lại Lâm Sơ Nghiên được nữa.

"Đêm nay là đêm Trừ Tịch, theo như thông lệ thì bá tánh trong thành sẽ đến xem Hộ Bộ bắn pháo hoa tại Đăng Cao Lâu, chúng ta cũng đến đó một chuyến xem sao." Tạ Tri lạnh giọng, chậm rãi lên tiếng.

Lời vừa dứt, gã kéo Thân Giác dậy, lôi người đi ra ngoài.

Thân Giác bị gã kéo mạnh đến mức suýt chút đã ngã trên mặt đất, chỉ là chưa kịp ngã xuống, một bàn tay đã mạnh mẽ ôm lấy vòng eo cậu lại rồi nâng cậu dậy.

Tạ Tri liếc mắt đánh giá Thân Giác từ trên xuống dưới, trong mắt chứa đựng tia trào phúng rất rõ, "Chân mềm đến mức này rồi à?"

Thân Giác đối diện với biểu tình của gã liền biết gã đã hiểu nhầm gì đó, nhưng Thân Giác cũng không định giải thích.

"Ta không muốn đi." Thân Giác muốn rút tay lại, nhưng Tạ Tri lúc này đã là một oán quỷ, sức lực của gã không phải là thứ mà Thân Giác có thể chống cự được.

Bất quá, chỉ vừa đi được hai bước thì Tạ Tri liền dừng lại, vì gã nghe thấy tiếng lục lạc truyền đến từ nơi mắt cá chân của Thân Giác.

Tạ Tri nhíu mày, đột ngột ôm lấy Thân Giác quay về trên sập, động tác lưu loát liền mạch mà cởi giày vớ cậu ra.

Lúc gã nhìn thấy chuỗi kim linh trên cổ chân Thân Giác, bàn tay gã bắt lấy cổ chân cậu. Một màn tiếp theo gần như khiến Thân Giác ngây ngẩn cả người, là vì chuỗi kim linh kia đã bị cắt đứt.

Là bị cắt đứt trong tay Tạ Tri.

Chuỗi kim linh đứt đoạn, hoàn toàn không có chút trở ngại nào, Thân Giác cứ như vậy mà bị cưỡng chế kéo ra khỏi phòng, còn bị Tạ Tri kéo thẳng ra khỏi tòa nhà.

Tạ Tri dùng sức nắm lấy tay Thân Giác mà kéo mạnh người ra ngoài, đồng thời, gã nói: "Nếu ngươi không muốn người khác biết ngươi là quỷ thì ngươi tốt nhất nên ẩn thân đi."

"Nếu ta không làm thì sao?" Lúc này Thân Giác cũng đã lạnh mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!