Wp: D301203
Trên đời này, chỉ sợ là không có nam nhân thứ hai nào lại chọn việc giữ lại dung mạo như vậy. Lâm Sơ Nghiên vì muốn bảo vệ gương mặt mình mà buông bỏ cả lòng tự tôn nam nhân của bản thân.
Việc hắn bảo vệ gương mặt kia của mình, không cần nghi ngờ thêm, chính là đang chọn vì Thân Giác mà từ bỏ chính mình. Thân Giác nghe được những lời của hắn thì trố mắt ra, bởi vì mặc dù cậu không thích làm chuyện kia thật, nhưng nếu bình tĩnh mà suy nghĩ, nếu có một người đưa cho cậu sự lựa chọn, cậu cũng không chắc rằng bản thân cậu có thể không chút do dự mà chọn giữ lại dung mạo không nữa.
Tuy cậu đã từng làm thái giám, nhưng đó chỉ là kiếp cảnh, tất cả đều là giả. Sau khi kiếp đó được phả giải thì hết thảy sẽ tan thành mây khói. Nhưng với Lâm Sơ Nghiên mà nói, hết thảy mọi thứ đều là hiện thực, một khi đã lựa chọn thì không được phép hối hận, cũng không cách nào làm lại từ đầu.
Đồng thời, lựa chọn này của Lâm Sơ Nghiên chắc chắn là một canh bạc khổng lồ. Thân Giác là một con quỷ họa bì, cũng không biết ma quỷ có thể tồn tại trên thế gian được bao lâu, có thể cực ngắn cũng có thể rất dài, nhưng Lâm Sơ Nghiên lại không giống vậy. Hắn là một người phàm, mà người phàm thì sẽ già đi. Khuôn mặt trẻ trung đầy thanh nhã đoan chính của hắn sẽ mỗi ngày một già đi, hơn nữa, lỡ đâu trước khi hắn kịp già đi thì Thân Giác đã nhìn chán hắn rồi.
Vì một người mà chọn một điều có thể ảnh hưởng cả một cuộc đời, thật sự không được thông minh cho lắm, nhưng Lâm Sơ Nghiên lại là một người cực kỳ thông minh.
Từ trước đến nay Thân Giác vẫn luôn cho rằng, cậu đối với Lâm Sơ Nghiên mà nói, thứ nhiều hơn cả cảm tình chính là lòng chiếm hữu liên tục quấy phá trong lòng hắn.
Ngay từ đầu cậu đã là thế thân cho đại tẩu của Lâm Sơ Nghiên. Cậu vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý để đối phương chi phối. Nhưng sau đó, Lâm Sơ Nghiên nhận ra rằng hắn không thể khống chế cậu được, cả gương mặt và thân phận của cậu đều là giả, thậm chí còn có mối quan hệ không rõ với Tạ Tri, biết cậu cũng không phải là một thế thân ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc đó, có lẽ Lâm Sơ Nghiên chắc hẳn sẽ có cảm giác như bị phản bội, loại phản bội này sẽ khiến hắn muốn trói Thân Giác lại bên cạnh mình.
Nhưng cái này hẳn chỉ là dục vọng chiếm hữu của Lâm Sơ Nghiên, căn bản không thể gọi đó là tình yêu.
Nhưng chỉ vì dục vọng chiếm hữu mà lại có thể khiến Lâm Sơ Nghiên đưa ra quyết định như vậy? Là vì muốn trả thù Tạ Tri? Hay là vì một lý do khác?
Hiện tại Thân Giác không đoán được tâm tư của Lâm Sơ Nghiên. Ban đầu, cậu luôn cảm thấy suy nghĩ và sở thích của Lâm Sơ Nghiên đều rất dễ đoán, nhưng giờ đây đối phương đã từ một trang giấy trắng biến thành một trang giấy đen như mực, màu đen ấy đã giấu đi những suy nghĩ trong lòng Lâm Sơ Nghiên.
Lâm Sơ Nghiên của hiện tại có thật sự yêu cậu không? Thân Giác không dám xác định, vì nếu nhìn vào biểu hiện, đối phương thoạt nhìn như thật sự rất yêu cậu, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy thiếu chút một thứ gì đó. Những chuyện xảy ra hiện tại hẳn là vẫn chưa đủ để Lâm Sơ Nghiên hoàn toàn yêu cậu, thậm chí là yêu cậu hơn cả sinh mạng của chính hắn.
Thân Giác nhìn vào đôi mắt của Lâm Sơ Nghiên, chậm rãi nói: "Ta sẽ không rời đi nữa đâu."
Cậu cũng không trả lời rằng Lâm Sơ Nghiên đã chọn sai hay đúng mà chỉ đưa cho đối phương một lời hứa hẹn. Dù cho hiện tại cậu không đoán ra được suy nghĩ của Lâm Sơ Nghiên, nhưng cậu có thể xác định rằng Lâm Sơ Nghiên lúc này không hề tin tưởng cậu, lý do là vì những chuyện trước đây.
Nếu cậu muốn Lâm Sơ Nghiên cam tâm tình nguyện chết đi vì cậu, dù thế nào đi nữa, việc đầu tiên cậu làm là phải khiến Lâm Sơ Nghiên tin mình.
"Lần này là thật sao?" Lúc đôi mắt kia của Lâm Sơ Nghiên nâng lên mà nhìn người trước mặt, đôi mắt đó trong suốt đến khó tin, đẹp tựa lưu ly. Với một đôi mắt xinh đẹp như vậy, không ai có thể ngờ được, chủ nhân của đôi mắt này mới nãy đây thôi còn tự tay lột da chính người bằng hữu thân thiết của mình, "A Giác, ngươi sẽ không tiếp tục lừa gạt ta chứ?"
"Sẽ không." Thân Giác trả lời rất nhanh.
Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì nhấp môi cười, "Vậy nếu A Giác lại lừa gạt ta thêm một lần nữa thì sao?" Hắn duỗi tay kéo Thân Giác cúi người xuống, tầm mắt hai người liền ngang bằng nhau. Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chăm chú vào Thân Giác, đôi môi đỏ khẽ mở, phun ra một câu, "Nếu ngươi lại gạt ta, ta sẽ tiếp tục đi tìm ngươi. Lúc còn sống tìm ngươi, đến lúc chết cũng sẽ hóa thành quỷ mà đi tìm ngươi. Đời đời kiếp kiếp, ta sẽ quấn lấy ngươi.
Nếu ngươi tiếp tục ở lại trần gian như thế này, ta sẽ ở lại nơi này bầu bạn với ngươi. Còn nếu ngươi đi đầu thai, ta sẽ lật tung thiên hạ này lên mà tìm ngươi, rồi lại canh giữ bên cạnh, chờ ngươi lớn lên."
Biểu tình hắn ôn hòa nhưng lời nói lại cực kỳ âm trầm, những lời này là đang cảnh cáo cậu, là lời cảnh cáo cuối cùng mà Lâm Sơ Nghiên dành cho cậu.
Thân Giác nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đang trả lời những câu nói kia của Lâm Sơ Nghiên. Lâm Sơ Nghiên thấy Thân Giác gật đầu thì ý cười trên mặt càng sâu thêm, hắn kéo Thân Giác ôm vào lòng, một bàn tay vươn lên xoa đầu Thân Giác, vốn tưởng có thể chạm tay vào một làn tóc dài mượt mà, kết quả lại chạm phải một cái đầu trụi lủi. Biểu tình của Lâm Sơ Nghiên chợt khựng lại, sau đó, nụ cười trên mặt lại trở nên bất lực, có chút dở khóc dở cười.
Thân Giác thấy Lâm Sơ Nghiên chê cười cái đầu trọc của mình thì chân mày nhăn lại, đẩy người ra. Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại bị kéo về, lần này cậu ngồi hẳn trong lòng ngực của Lâm Sơ Nghiên.
"Đừng giận, ta chỉ có chút không quen thôi." Lâm Sơ Nghiên nhìn qua phần đầu của Thân Giác, "Nếu nhìn nhiều, chạm nhiều, lúc đó sẽ thành quen thôi."
Thân Giác lại nhăn chặt mày hơn, ném ra bốn chữ cứng nhắc, "Ai cho ngươi chạm?"
Lần này cậu thật sự đẩy Lâm Sơ Nghiên ra, đứng dậy bỏ qua một bên. Lúc bước đi cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Lâm Sơ Nghiên, chân mày đang nhăn của cậu cũng chậm rãi giãn ra.
Lâm Sơ Nghiên không thể giao hợp được, chuyện này đối với cậu chính là một chuyện tốt, vì sẽ không còn ai có thể cưỡng bức cậu nữa. Lâm Sơ Nghiên không thể, Tạ Tri cũng đã chết.
Bất chợt nghĩ đến Tạ Tri, chân mày vừa giãn ra của Thân Giác thoáng chốc lại nhíu lại.
Cách chết của Tạ Tri cũng không phải tử tế gì, nếu oán khí của đối phương quá nặng, chỉ sợ gã sẽ không ngoan ngoãn mà đi đầu thai đâu. Cậu không nhìn thấy quỷ hồn của Tạ Tri, hiện tại chỉ có thể hi vọng đối phương sẽ không hóa quỷ mà trở về thêm một lần nữa.........
Từ sau ngày Thân Giác và Lâm Sơ Nghiên thẳng thắn cùng nhau, mối quan hệ của hai người rõ ràng đã hòa hợp hơn rất nhiều, chỉ là Lâm Sơ Nghiên vẫn luôn rất bận rộn. Nhưng dù có bận như thế nào thì mỗi ngày hắn đầu về nhà một chuyến, chẳng ngại việc ngay cả thời gian để uống một ngụm nước cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!