Chương 284: Xử lý mỹ nhân (27)

Wp: D301203

Người kia vừa nói, vừa cắm chân nến còn lại vào đầu vai gã.

Dòng máu cuồn cuộn không dứt, chảy ra ngoài từ những vết thương khắp người Tạ Tri, gần như nhiễm đỏ cả tăng bào trên người gã. Khi chân nhang cuối cùng cũng cắm vào người gã, Tạ Tri nhìn thấy con quỷ trước mắt gã bắt đầu kéo xuống chuỗi hắc linh trên mắt cá chân cậu, nhưng mà cậu mãi vẫn không tháo nó ra được. Kéo một hồi, phần da trong lòng bàn tay và mắt cá chân đều trầy hết cả, mà cậu dường như không hề phát hiện, gần như phát điên mà tiếp tục kéo chuỗi hắc linh trên chân mình.

Nơi lòng bàn tay và mắt cá chân của cậu đều là máu, khi kéo đến mức da thịt nơi mắt cá chân không còn chút cảm giác nào nữa, cậu lúc này mới nghiêng ngả lảo đảo mà bước xuống giường. Cậu không quan tâm đến Tạ Tri còn đang nằm trên giường, chân trần bước trên sàn gạch trơn bóng, lưu lại trên đó từng vết chân máu. Cuối cùng, khi đi đến trước bàn, Thân Giác đập nát ấm trà trên đó.

Tạ Tri che lại vết thương trước ngực, gian nan mà chống đỡ thân thể. Gã thấy Thân Giác nhặt mảnh vỡ dưới đất lên, nhanh chóng hiểu được đối phương đang muốn làm gì.

Giống như những gì gã nghĩ, Thân Giác bắt đầu lấy mảnh vỡ kia mà cắt xuống chân mình.

Điên rồi!

Con quỷ này điên mất rồi!

Sắc mặt Tạ Tri trắng bệch, lúc đang muốn nói gì đó, cánh cửa bên ngoài đột nhiên mở toang. Gã theo tiếng động nhìn qua, phát hiện người kia vậy mà lại là Lâm Sơ Nghiên đã lâu không gặp.

Lâm Sơ Nghiên mặc trên người một thân áo gấm màu đen, tóc dài được buộc lên bằng ngọc quan cùng màu, gương mặt tuấn tú vốn vẫn luôn đoan chính thanh nhã giờ đây đã không giống như trước kia.

Khuôn mặt không còn sự ôn hòa mà chỉ còn lại sự âm trầm lạnh lẽo.

Tạ Tri thấy Lâm Sơ Nghiên, phản ứng đầu tiên chính là nhìn qua Thân Giác đang ngồi trên mặt đất. Thân Giác cũng chú ý đến Lâm Sơ Nghiên đứng ngoài cửa, động tác cắt chân cũng dừng lại. Cậu ngước mắt nhìn qua Lâm Sơ Nghiên, nửa ngày sau, cuối cùng cũng cố gắng chống đỡ cơ thể mà đứng lên.

Thân Giác lúc này nhìn qua thật sự có chút khiến người khác hoảng sợ, một nửa khuôn mặt cậu đều là máu, một nửa khác thì vần còn rất sạch sẽ. Tăng bào trên người cậu dính không ít máu, có của chính cậu, cũng có của Tạ Tri.

Cậu đi về phía Lâm Sơ Nghiên, đi được nửa chặng đường thì lại không thể đến gần hơn được nữa, bởi vì dây xích chỉ dài đến nhiêu đó mà thôi. Thân Giác nhận ra mình đang bất động thì có chút mê mang, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Khoảng cách từ mép giường đến vị trí này, trên từng viên gạch đều lưu lại dấu chân máu của cậu.

Thân Giác nhắm mắt, giơ tay ôm kín mắt trái vừa chảy máu của mình, con mắt kia không giống với mắt phải nữa, giờ đây đã trở thành một màu đỏ như máu. Chờ đến khi cậu lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, ánh mắt đã không còn mê mang nữa, mà bên trong giờ đây chỉ còn lại sự bình tĩnh.

"Ngươi đến rồi."

Lâm Sơ Nghiên bước vào trong phòng, từng bước một đi đến trước mặt Thân Giác. Sau khi dừng bước, ánh mắt hắn đảo qua nơi cần cổ Thân Giác, nơi đó vẫn còn một ít dấu vết, hắn chỉ cần nhìn qua liền biết được đó là vết gì.

Là ai làm ra, hiện tại căn bản không cần phải hỏi.

"Đúng vậy, ta đã về rồi." Lâm Sơ Nghiên dịu dàng cười khẽ, hắn duỗi tay chạm vào khuôn mặt Thân Giác, vừa chạm vào, đầu ngón tay hắn cũng dính lấy máu tươi, "Sao lại làm cho bản thân chật vật đến vậy?"

Thân Giác nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Tạ Tri trên giường.

Bên này, Tạ Tri chống nửa người dậy, khuôn mặt gã giờ đây trắng dến doạ người, tay và y phục toàn là máu. Những chân nhang đang cắm trên người gã sắc bén không khác mấy đao kiếm là bao.

"Là do gã." Thân Giác nhẹ giọng nói, "Là do ta muốn giết gã."

Lâm Sơ Nghiên nghe thấy những lời này thì cũng liếc mắt nhìn qua Tạ Tri một cái. Hắn thấy được thương tích trên người Tạ Tri nhưng không nói gì, ngược lại, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lập tức ngồi xổm xuống, tháo chuỗi hắc linh và dây xích trên mắt cá chân của Thân Giác ra. Sau khi tháo xong, hắn ngồi dậy, cởi ngoại bào trên người mình ra khoác lên cho Thân Giác, lại chặn ngang người Thân Giác mà bế lên, xoay người đi ra ngoài.

"Sơ Nghiên!" Tạ Tri thấy Lâm Sơ Nghiên rời đi, cuối cùng cũng mở miệng gọi theo. Vừa gọi một tiếng, gã nhịn không được mà hộc ra một ngụm máu, "Ta bị thương rồi, Lâm Miểu, ta sẽ chết mất."

"Không phải ngươi vẫn chưa chết sao?" Lâm Sơ Nghiên không dừng bước, dùng tông giọng cực kỳ lạnh nhạt mà nói.

Tạ Tri nghe câu trả lời này, khuôn mặt vốn không chút huyết sắc lại càng thêm tái nhợt. Gã trơ mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Sơ Nghiên mang Thân Giác rời đi, chậm rãi cầm lấy chân nhang cắm trên ngực mình, sau liền lập tức rút ra. Cảm xúc trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia giờ đây đã thay đổi, không thể nhìn thấy chút tình yêu nào nữa mà chỉ còn lại đầy sự hận thù............

Cũng không biết bên ngoài đổ mưa từ bao giờ, trận mưa cũng không lớn lắm, nhưng mưa thu lại đầy rét lạnh, từng giọt tí tách rơi trên người, một khi y phục bị thấm ướt mà dán vào người thì lại càng lạnh hơn. Thân Giác một tay che lại mắt trái, một tay ôm lấy cổ Lâm Sơ Nghiên. Nước mưa rơi trên y phục bị máu nhiễm đỏ, màu đỏ tươi kia nhanh chóng chuyển thành màu đỏ nhạt, nhưng cậu cũng không chú ý đến những thứ đó mà chỉ nhìn về phía bóng tối xa xăm.

Lâm Sơ Nghiên ôm cậu một đường ra khỏi cổng chùa Thiên Phật Tự, dọc đường không gặp bất kỳ người nào cả. Bên ngoài ngôi chùa có một cỗ kiệu đang đứng đợi, bên cạnh cỗ kiệu còn có mười mấy người mặc đồ đen đang đứng đó, những người mặc hắc y kia vừa nhìn thấy Lâm Sơ Nghiên thì lập tức quỳ xuống.

Lâm Sơ Nghiên cũng không để ý đến, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không, hẳn chỉ ôm Thân Giác đi đến bên cỗ kiệu, người đàn ông đứng gần cỗ kiệu nhất nhanh chóng đứng lên vì Lâm Sơ Nghiên đã bước đến, xốc màn kiệu lên rồi đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!