Chương 283: Xử lý mỹ nhân (26)

Wp: D301203

Tạ Tri không ngờ quỷ mà cũng có thể sốt đến nóng hết cả người như vậy, cũng không biết làm cách nào để chữa bệnh cho quỷ. Gã nhìn Thân Giác trên giường, phản ứng đầu tiên lại chính là nghĩ rằng, nếu Thân Giác không tỉnh lại được, cứ như vậy mà hôi phi yên diệt, vậy thì Lâm Sơ Nghiên có thể quay lại bên cạnh gã không nhỉ.

*Hôi phi yên diệt: Tro bay khói tan. Ý chỉ sự biến mất hoàn toàn, không còn chút dấu vết nào.

Không thể xác định được đáp án, thậm chí nếu Lâm Sơ Nghiên biết được chân tướng, nói không chừng còn hận gã đến thấu xương.

Gã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ra ngoài hứng một chậu nước, lại làm ướt khăn lông rồi đặt trên trán Thân Giác. Gã chỉ biết, đối với người bình thường thì khi bị sốt có thể dùng khăn lông thấm ướt để hạ nhiệt, còn quỷ có thể dùng biện pháp này hay không, hiện tại gã chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống để chữa trị mà thôi.

Nhưng khiến Tạ Tri kinh ngạc chính là, một khi đắp khăn lông lên trán Thân Giác, chiếc khăn sẽ lập tức khô lại. Gã nghi hoặc mà lấy khăn lông xuống, lại nhúng ướt một lần nữa rồi đắp lên. Lúc này, khăn lông lại nhanh chóng khô ráo lại.

Cậu ta cần nước?

Tạ Tri có chút sửng sốt, sau đó gã lập tức đứng dậy, ra ngoài gánh đầy mấy thùng nước. Sau đó, gã đổ đầy thùng tắm rồi ôm Thân Giác đặt vào. Tuy Tạ Tri đã xuống tóc tu hành, nhưng đồ vật bày trí trong phòng gã đều là đồ vật lấy từ Tạ phủ, ngay cả thùng tắm này cũng vậy. Thùng tắm này lớn đến mức có thể chứa được ba người, Thân Giác lại bất tỉnh nhân sự, sau khi bị Tạ Tri thả vào trong nước thì thân thể liền chìm xuống đáy.

Tạ Tri thấy vậy liền vội nâng Thân Giác dậy khỏi mặt nước, gã muốn để Thân Giác dựa lưng vào vách thùng tắm, nhưng có vẻ không được đáng tin cho lắm. Mỗi lần đặt cậu vào, vừa để cậu ngồi ổn thì cậu lại bị ngã xuống, qua vài lần như vậy, cả người Thân Giác đều ướt đẫm, từng lọn tóc dài dán lên gương mặt và cổ cậu, ngay cả ống tay áo của Tạ Tri cũng ướt gần hết.

Cuối cùng, Tạ Tri cũng không còn cách nào, dứt khoát xuống nước cùng cậu. Gã ôm lấy Thân Giác từ đằng sau, để cậu ngồi tựa vào chính mình. Còn gã, khi xuống nước không được bao lâu liền phản ứng lại được bản thân ngu xuẩn biết bao. Đối phương là quỷ mà, gã còn sợ Thân Giác chết đuối được sao?

Nghĩ đến đây, Tạ Tri liền muốn buông đối phương mà đi ra, nhưng khi gã vừa buông tay thì Thân Giác lại lập tức chìm xuống, làn nước phủ qua khuôn mặt cậu. Gương mặt kia chìm trong nước, thoạt nhìn lại càng thêm thê lương mà kiều diễm. Tạ Tri nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia cả nửa ngày, cuối cùng lại vớt người lên. Lần này, gã thành thành thật thật mà làm đệm thịt cho Thân Giác dựa vào trong nước, thậm chí còn dùng tay gạt đi lọn tóc ướt đẫm dính trên mặt Thân Giác.

"Thôi." Tạ Tri khẽ thở ra một hơi, "Coi như là đang tích đức vậy."

Một lần tích đức này lại mất đến vài canh giờ, cho đến khi bầu trời bên ngoài đã tối, nước trong thùng cũng đã trở nên lạnh lẽo. Tuy Tạ Tri là người tập võ, nhưng hiện tại cũng đã vào thu, gã ngâm mình trong nước vài canh giờ, lúc này sắc môi đã trắng bệch, thậm chí cơ thể cũng không nhịn được mà khẽ run. Làn da của Tạ Tri bị ngâm đến trắng bệch, trở nên nhăn nheo, nhưng con quỷ trước người gã vẫn tươi tắn như cũ, một chút cũng không bị ảnh hưởng. Bất quá, nhiệt độ trên người cậu đã dần hạ xuống.

Ngay lúc Tạ Tri nghĩ rằng bản thân sắp bị thùng nước lạnh này đóng băng đến không còn tri giác, Thân Giác cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, đầu tiên cậu có chút mê mang mà nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn xuống bản thân.

Tạ Tri chú ý đến hành động của cậu, gã vừa muốn buông tay thì nhìn thấy Thân Giác xoay mặt qua.

Làn tóc dài của Thân Giác dán lên y phục, mắt đen môi đỏ, bọt nước trên mặt đã sớm khô hết. Đôi mắt kia, khi nhìn thấy Tạ Tri thì sự mê mang trong đó cũng nhanh chóng rút đi, còn thân thể cậu thì nhanh chóng lui về lại đằng sau. Tạ Tri vốn muốn buông tay ra, nhưng khi thấy Thân Giác tránh mình như rắn rết thì lại bực bội, lập tức túm chặt lấy tay của Thân Giác, mạnh mẽ kẽo người vào lòng mình.

"Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ, vậy thì cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi." Tạ Tri cúi đầu nói với Thân Giác, "Ta chỉ biết người bình thường không thể chịu được khi bị làm như vậy, không ngờ một con quỷ như ngươi cũng không chịu được."

Lời này thật sự quá ác liệt, Thân Giác nghe xong thì cắn môi, nhưng cái gì cậu cũng không nói, thậm chí Tạ Tri có nói thêm điều gì quá mức thì cậu cũng chỉ im lặng nghe mà thôi.

Đối phương không chút phản ứng, một mình Tạ Tri diễn kịch cũng không có gì thú vị. Gã không tiếp tục chế nhạo Thân Giác nữa mà lôi Thân Giác ra khỏi thùng tắm, kéo một đường đến bên cạnh tủ quần áo. Gã lấy ra hai bộ y phục, một bộ đưa cho Thân Giác, một bộ khác thì tự mình thay vào. Lúc mặc xong, gã thấy Thân Giác còn ôm y phục đứng đó thì không khỏi nhíu mi.

Y phục ướt đẫm trên người Thân Giác khiến cho bộ y phục sạch kia ướt theo. Tạ Tri nhìn chằm chằm vào Thân Giác một lúc, giật lại y phục trong tay đối phương ném xuống đất, sau lại một lần nữa lấy ra một bộ y phục khác. Lần này, gã tự tay thay cho Thân Giác. Trong quá trình thay, Thân Giác cực kỳ an tĩnh, bảo duỗi tay liền duỗi tay, thậm chí khi Tạ Tri cố ý đập khăn lau tóc vào mặt cậu, cậu cũng chỉ nhắm mắt rồi mở ra, không nói chuyện cũng không tức giận, chỉ nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trước kia.

Tạ Tri thấy Thân Giác như vậy thì trong lòng chợt thấy kỳ lạ. Sau đó, gã đưa Thân Giác đến bên giường, thậm chí lúc gã vờ như muốn làm chuyện giống đêm qua, Thân Giác cũng không có chút phản ứng nào, chỉ mở to mắt nhìn ra cửa mà thôi.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?" Tạ Tri xoay mặt Thân Giác trở về.

Cặp mắt kia phản chiếu bóng ngược của gã, nhưng Tạ Tri vẫn cảm thấy trong mắt đối phương không hề có mình.

Tạ Tri cuối cùng cũng nghe được chữ đầu tiên mà Thân Giác nói vào đêm nay, nhưng cũng chỉ một từ mà thôi.

"Đau."

"Cái gì?" Tạ Tri có chút nghe không rõ.

Ánh mắt Thân Giác lại lần nữa phiêu đãng, tựa như một mảnh lông chim lơ lửng không có nơi để đậu. Tạ Tri không biết ánh mắt cậu cuối cùng là dừng tại nơi nào, cũng có lẽ cậu chẳng nhìn gì cả.

"Ta đau." Thân Giác nhẹ giọng nói, "Ngươi có thể đừng làm ta đau như vậy được không?"

Lúc này Tạ Tri đã nghe rõ, gã có chút sửng sốt, qua một lúc thì lại muốn châm chọc Thân Giác. Tên quỷ này nghĩ bản thân cậu là ai chứ? Gã không đem cậu đưa cho tên lừa trọc họ Trần kia là đã nhân từ lắm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!