Ý tứ trong câu nói này so với những câu trước lại càng khiến người ta phải rợn hết tóc gáy. Tạ Tri và Lâm Sơ Nghiên đã lớn lên cùng nhau, bây giờ nhóc quỷ đang nằm trong lòng hắn lại nói rằng cậu muốn lấy da của Tạ Tri. Lâm Sơ Nghiên gần như là lập tức nói: "Không được."
Lời nói vửa dứt, thiếu niên ngồi trong lòng hắn liền ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lại lần nữa lạnh xuống, "Ngươi không muốn giúp ta?"
Lâm Sơ Nghiên điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau mới nói: "A Giác, không phải là ta không muốn giúp, nhưng đây là chuyện giết người. Huống hồ, Thanh Y chính là bạn tốt của ta, làm sao ta có thể... có thể giúp ngươi lấy mạng hắn chứ?"
"Nhưng nếu không có một tấm da mới, vết thương trên mặt ta sẽ không bao giờ biến mất." Thân Giác giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên mặt mình, trên mặt cậu lúc này tràn ngập sự không vui.
"Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là một mạng người. A Giác, chúng ta tìm một biện pháp khác nhé, được không?" Lâm Sơ Nghiên chỉ có thể dỗ dành đối phương.
Vì hắn không cách nào giúp Thân Giác giết Tạ Tri được, dù cho đó không phải là Tạ Tri mà là một người khác thì hắn cũng không làm được. Lâm Sơ Nghiên nhìn Thân Giác, nhịn không được mà nghĩ đến một chuyện, không biết tấm da hiện tại của cậu là lấy từ đâu, có phải là do lấy được từ một người khác không.
"A Giác, tấm da trên người ngươi hiện tại là..."
Hắn còn chưa nói xong câu, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng.
Khóe mắt Thân Giác thoáng híp lại, "Ngươi sợ rồi sao?"
Lâm Sơ Nghiên trầm mặc không nói, tất nhiên là hắn cũng có chút sợ hãi.
"Nếu đã sợ thì ôm ta làm gì? Bọn quỷ chúng ta đều rất xấu xa, tấm da trên người ta lúc này là do ta lột xuống từ một người khác, ngay lúc hắn ta đang còn sống sờ sờ đấy." Thân Giác thấy sắc mặt Lâm Sơ Nghiên càng ngày càng trắng, cơ hồ là trắng bệch đi, lúc này cậu mới cười nhạo một tiếng, "Lừa ngươi thôi, đây chính là tấm da của bản thân ta. Ta vẫn luôn giữ gìn nó cẩn thận, nhưng cuối cùng lại bị ngươi làm hỏng, khiến ta phải lột một tấm da từ người khác.
Nếu không phải do ta luyến tiếc ngươi, ta nhất định sẽ lột da ngươi ra mà bồi thường."
Những câu nói sau cùng nghe có chút trẻ con khiến Lâm Sơ Nghiên một lần nữa bình tĩnh lại. Đồng thời, khi hắn nghe đối phương nói rằng cậu luyến tiếc hắn thì ánh mắt thoáng đổi, "Tại sao ngươi lại luyến tiếc ta?"
"Ngươi nói thử xem? Lâm thiếu gia." Thân Giác liếc hắn, lúc này cậu cực kỳ giống một nhóc mèo kiêu ngạo. Lâm Sơ Nghiên không biết mình có điên rồi không, nhưng khi thấy đối phương lại một lần nữa lộ ra thần sắc như thế này trước mặt mình thì hắn lại âm thầm vui vẻ.
Cảm tình của hắn với đại tẩu Tĩnh Hà đã sâu đến mức này rồi sao? Ngay cả khi một con quỷ cải trang thành dáng vẻ của đại tẩu cũng không khiến hắn cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn hi vọng đối phương có thể ở bên cạnh hắn.
Lâm Sơ Nghiên còn đang muốn nói gì đó thì nghe được động tĩnh gọi hắn từ phía xa.
Có người đang tìm hắn.
"Có người đến tìm ngươi, ta đi trước đây." Thân Giác nói xong liền muốn rời đi.
Lâm Sơ Nghiên vội nắm lấy tay của đối phương, "Khoan đã, ngươi đi đến tòa Nguyệt Quế Tử chờ ta, sau khi yến hội bên này kết thúc, ta sẽ qua đó tìm ngươi."
Thân Giác liếc mắt nhìn Lâm Sơ Nghiên một cái, cũng không nói được hay không được mà trực tiếp biến mất từ trong lòng Lâm Sơ Nghiên. Vừa biến mất, Lâm Sơ Nghiên tức khắc nhận ra, khi hắn mạnh mẽ ôm lấy đối phương, không phải là do đối phương trốn không thoát mà là đối phương chỉ đang làm bộ làm tịch vùng vẫy không ra được.
Sau khi hắn hiểu rõ được điểm này thì không khỏi cười khẽ một tiếng.......
Khi yến hội kết thúc cũng đã là đêm khuya.
Lâm Sơ Nghiên đi xe ngựa, trực tiếp đi đến tòa Nguyệt Quế Tử kia, đó cũng chính là tòa nhà mà hắn đã mua cho Thân Giác. Từ đoạn hắn phát hiện ra thân phận thật sự của Thân Giác, hắn đã đưa cho A Viên một chút bạc rồi đưa cậu ta đến kinh thành. Hiện giờ toà nhà đó bị bỏ trống, không có ai dọn dẹp. Lúc Lâm Sơ Nghiên mở cửa, hắn phát hiện trên khóa cửa đã phủ một lớp bụi bẩn.
Trong nhà không có ai, đèn đều đã tắt. Lâm Sơ Nghiên nhìn tòa nhà, không khỏi thở dài, sau đó hắn tự mình đun nước, tắm gội thay y phục. May mà tất cả đồ dùng đều còn ở đây.
Chờ đến khi hắn tắm xong, bước ra từ sau bình phong, hắn liền nhìn thấy có một người đang nằm trên giường.
Đầu tiên, hắn có chút sửng sốt, sau lại nhẹ nhàng bước qua, phát hiện đó quả nhiên là Thân Giác.
Thân Giác đã thay vào bộ y phục như lúc trước, khi cậu vẫn ở đây, cậu nằm nghiêng người, trên khuôn mặt vẫn còn đang dán băng gạc. Khi nghe thấy tiếng chân bước lại gần của Lâm Sơ Nghiên thì cũng không quay đầu lại, chỉ mở to mắt nhìn vào bên trong giường.
Nếu khuôn mặt kia không có băng gạc thì Lâm Sơ Nghiên đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ về đoạn thời gian trước kia rồi. Khi đó hắn luôn đến trễ, thường sẽ đánh thức đối phương. Có đôi khi Thân Giác sẽ nằm trên giường, hoặc đang ngồi trên giường chờ hắn.
Lâm Sơ Nghiên ngồi xuống nơi mép giường, duỗi tay chỉnh gọi lại làn tóc dài đang tán loạn trên gối của Thân Giác. Hắn cũng không nói gì mà cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thân Giác. Cho đến khi ngọn nến phát ra một tiếng "Đùng", hắn mới gọi tên của đối phương.
"A Giác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!