Mấy đời trước, Phùng Khánh Bảo chưa từng bị điều đi chỗ khác hầu hạ, cho nên lúc Thân Giác nhìn thấy trên cánh tay Phùng Khánh Bảo chỗ xanh chỗ tím, ánh mắt tối đi, thanh âm lạnh lẽo hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phùng Khánh Bảo âm thầm suy nghĩ muốn rút tay về, Thân Giác nhận ra, tay nắm càng chặt, "Nói chuyện."
"Là Lưu công công đánh, tuổi tác gã đã lớn, tính tình cũng không được tốt. Ta làm việc ở dưới trướng của gã, dĩ nhiên là phải chịu một chút khổ rồi." Phùng Khánh Bảo cúi đầu nhỏ giọng nói, "Nhưng mà cũng không có việc gì, gã thích chèn ép người, ta vẫn còn chịu nổi."
"Nếu ngươi còn chịu nổi thì sẽ không tới tìm ta phải không?" Thân Giác trực tiếp vạch trần Phùng Khánh Bảo có điểm dấu diếm, "Gã có phải thường xuyên để ngươi nhịn đói đúng không?"
Phùng Khánh Bảo không hé răng, cam chịu.
Thân Giác mím chặt môi, mới buông tay Phùng Khánh Bảo ra, "Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi trở lại, ngươi chờ mấy ngày nữa đi."
Ánh mắt Phùng Khánh Bảo sáng lên, khuôn mặt nhỏ vốn còn đang tử khí âm trầm nháy mắt như bừng sáng, "Thật sao?"
"Ta sẽ cố gắng hết sức." Thân Giác nói, lại từ trong tay áo lấy ra một túi tiền. Lần trước tuy rằng Mộ Dung Tu tịch thu túi tiền của cậu, nhưng qua mấy ngày lại trả lại cho cậu. Tuy rằng bên trong phần lớn ngân phiếu đã không còn, nhưng nhiều thêm chút bạc vụn.
Cậu nhét túi tiền vào trong tay Phùng Khánh Bảo, "Ngươi cầm lấy cái này đi. Nếu ngươi có chút ngân lượng, lúc vị Lưu công công kia mà không cho ngươi ăn cơm, ngươi cũng có thể lấy tiền này đi tới Ngự Thiện Phòng đưa cho thái giám ở đó, nhiều ít cũng có thể mua chút thức ăn về."
Bọn họ là thái giám, có đôi khi ăn thức ăn ngày thường chán rồi, sẽ lén cầm tiền đi Ngự Thiện Phòng mua một ít thức ăn ngon về.
Phùng Khánh Bảo siết chặt túi tiền trong tay, đôi mắt dần dần đỏ lên, "Thân Giác, ngươi đưa tiền này cho ta, vậy ngươi phải làm sao?"
"Ta ở ngự tiền hầu hạ, còn có thể thiếu ăn thiếu uống hay sao? Ngươi cứ yên tâm đi." Thân Giác còn đang mải nghĩ về chuyện Mộ Dung Tu và Nhiếp Chính Vương, cho nên không thể cùng Phùng Khánh Bảo dây dưa nói tiếp. Hơn nữa cậu còn muốn nói với Mộ Dung Tu về chuyện của Phùng Khánh Bảo. Phùng Khánh Bảo tính tình đơn thuần, coi như có thể chịu khổ, hắn cũng đã chịu không nổi mà chạy đến trước mặt mình rồi, Thân Giác cảm thấy bản thân cũng hẳn là nên giúp đối phương một phen.
Thân Giác vội vàng rời đi, mà chờ tới khi cậu đi tới thư phòng của Mộ Dung Tu, lại chỉ có một mình Mộ Dung Tu ở đó. Cậu hơi sửng sốt, mới đi tới trước mặt Mộ Dung Tu, "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương đã rời đi rồi sao?"
Mộ Dung Tu còn đang nhìn tấu chương trong tay, nghe được lời Thân Giác nói thì khẽ gật đầu, "Đã đi rồi."
Thân Giác nhíu mi, Nhiếp Chính Vương này khi nào thì dễ dàng bị đuổi đi như thế? Du Tòng Hiên đã vào thiên lao, theo đạo lý mà nói, Nhiếp Chính Vương mất đi đồ giả, hẳn là sẽ một lần nữa dây dưa với Mộ Dung Tu mới đúng. Nếu là như vậy, Mộ Dung Tu sẽ càng chán ghét Nhiếp Chính Vương hơn.
Ánh mắt Mộ Dung Tu rời khỏi tấu chương, chuyển tới trên người Thân Giác, thấy cậu nhíu mày, không kìm được hỏi: "Làm sao vậy?"
Thân Giác vội vàng giãn mặt mày ra, cười một cái, "Không có gì." Cậu dừng một chút, chuyển đề tài, "Bệ hạ, hôm nay nô tài có nhìn thấy Phùng Khánh Bảo."
"Phùng Khánh Bảo?" Mộ Dung Tu vẫn còn nhớ rõ tiểu thái giám kia, chẳng qua về sau đối phương hình như không còn ở ngự tiền hầu hạ nữa. Hiện tại hắn chỉ coi trọng một mình Thân Giác, đối với các nô tài khác đều không để ý lắm.
"Phùng Khánh Bảo cầu được trở về ngự tiền hầu hạ, nô tài thấy bên cạnh bệ hạ đích là xác thiếu người hầu hạ, không bằng điều Phùng Khánh Bảo về đây được không?" Thân Giác thử thăm dò hỏi.
Mộ Dung Tu nghe vậy, hơi liếc mắt nhìn về phía Thân Giác, "Ngươi và Phùng Khánh Bảo có giao hảo sao?"
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ là đang hỏi một vấn đề bình thường, nhưng Thân Giác vẫn suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời, "Cũng tạm. Lúc trước nô tài bị thương, Phùng Khánh Bảo vẫn thường chăm sóc nô tài, còn giúp nô tài thay thuốc."
"Nếu các ngươi đã có quan hệ tốt như vậy, thì triệu về đây cũng không có việc gì, ngươi cứ đi nói với Lương Vinh một tiếng đi." Mộ Dung Tu nói xong, tầm mắt một lần nữa đặt trở lại tấu chương.
Thân Giác rũ mắt, cảm thấy Mộ Dung Tu mới vừa rồi có chút khác thường. Mộ Dung Tu rõ ràng biết cậu và Lương Vinh bất hòa, hơn nữa là chính Lương Vinh điều Phùng Khánh Bảo ra ngoài. Hiện tại bảo cậu đi nói với Lương Vinh triệu Phùng Khánh Bảo về, sợ là không dễ dàng như vậy.
Hôm sau, Thân Giác lập tức đi tìm Lương Vinh, quả nhiên Lương Vinh vừa thấy cậu đến đã cười, "Hôm nay là ngọn gió nào thổi vậy? Thân công công không ở bên cạnh bệ hạ, cư nhiên lại tới chỗ này của ta."
"Lương tổng quản, nô tài tới là vì chuyện của Phùng Khánh Bảo, bệ hạ nói bên cạnh thiếu người, cảm thấy ban đầu Phùng Khánh Bảo hầu hạ không tồi, muốn kêu hắn trở về." Thân Giác khẽ mỉm cười.
Lương Vinh nghe vậy, ý cười trên mặt dần thu lại, lộ ra biểu tình khó xử, "Ai nha, cái này cũng khó làm, chỗ của Lưu công công cũng thiếu người, cho nên ta mới điều Phùng công công qua bên đó, hiện tại triệu hắn trở về...... Thân công công và Phùng công công có giao hảo, ta biết, chẳng qua muốn điều người trở về ngự tiền hầu hạ, không phải một câu nói là có thể xong, rất phiền toái."
Thân Giác biết ngay lão già này sẽ thoái thác, cho nên lại đem tên của Mộ Dung Tu ra, "Nhưng chính bệ hạ đã phân phó rồi."
Khóe miệng Lương Vinh dần hạ xuống, giọng điệu trở nên sắc bén: "Thân công công đừng lấy bệ hạ ra ép ta, ta đây cũng không có biện pháp. Điều động một người sao có thể đơn giản như vậy. Bằng không như thế này đi, ta sẽ tuyển chọn một ít thái giám từ nơi cần ít nhân lực lại đây."
Thân Giác nghe ra ý tứ trong lời nói của Lương Vinh, gã không muốn đưa Phùng Khánh Bảo trở về ngự tiền, vì thế cậu cũng lười nhiều lời với Lương Vinh, giả dối cười một cái rồi xoay người đi. Việc này xem ra vẫn phải tìm Mộ Dung Tu, nhờ Mộ Dung Tu tự mình nói chuyện này với Lương Vinh mới được.
Để Mộ Dung Tu bằng lòng mở miệng giúp đỡ, mấy ngày nay Thân Giác hầu hạ Mộ Dung Tu càng thêm chu đáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!